Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 752 - Chương 752. Chương 752: Không Sợ Chết Thì Tới Đi.

Chương 752. Chương 752: Không sợ chết thì tới đi.


- Phù phù!



Trưởng lão Hạo Quang Thánh Tông như diều đứt dây lung la lung lay rơi xuống giữa rừng núi bên ngoài Lôi Trận., Ngũ Hành Càn Khôn Tráo kia rơi xuống theo, sau khi hạ xuống thì vỡ vụn thành từng khối....



Bên ngoài Lôi Trận trở nên an tĩnh lại. Tất cả võ giả trừng to mắt, thậm chí vô ý thức xoa con mắt, xác định xem mình có nhìn lầm hay không!



Không nhìn lầm, tên Vũ Hoàng đỉnh phong kia xác thực bị đánh rơi xuống, bị đánh mình đầy thương tích, bị đánh ngất đi tại chỗ, mà chí bảo tiệm cận vô hạn thánh phẩm kia cũng nát.



Lúc trước mấy tên võ giả còn chấn kinh với chí bảo, giờ biểu hiện trên mặt cực kỳ ngoạn mục. Trên đời này, bi kịch nhất chắc hẳn là, chúng ta là dạng người đi đường đang kinh ngạc, bầu không khí còn chưa nóng lên, người ra sân đã hoàn thành lời chào cảm ơn. Cường giả Hoàng Cấp ở hiện trường, sau lưng nhất thời rét run. Bọn họ xác định, tình trạng Trưởng lão Hạo Quang Thánh Tông rơi vào như thế, khẳng định bị thứ ánh sáng đó đánh!



Vậy rốt cuộc là cái thứ gì, có thể bỏ qua chí bảo, bỏ qua cảnh giới, đánh một tên Vũ Hoàng đỉnh phong thê thảm như vậy!



- Hạ trưởng lão!



Mấy tên cường giả Hạo Quang Thánh Tông ào ào bay qua, nâng Hạ Xuân Sinh lên. Mặc dù người bị thương hôn mê, nhưng không tính là trở ngại. May mà chú ý cẩn thận kích phát chí bảo phòng ngự, nếu không khẳng định chịu không nổi hỏa tiễn công kích, tiêu chuẩn thấp nhất cũng phải là trọng thương.



- Aiz.



Tử Lân Yêu Vương lắc đầu.



Hắn vô cùng đồng tình với Trưởng lão Hạo Quang Thánh Tông, bởi vì loại trải nghiệm bị pháo bắn này, hắn không chỉ tự mình thử qua, còn nếm trải hằng ngày nữa, dù chỉ trong thời gian ngắn.



- Tự tiện vượt Lôi Trì, đây là hậu quả.



Thanh âm Quân Thường Tiếu truyền tới, tuy rất bình thản, lại phát ra lực uy hiếp!



Vốn cường giả các tông không muốn xông qua, mắt thấy Trưởng lão Hạo Quang Thánh Tông bị đánh rơi xuống thì đều trung thực đứng tại chỗ. Tuy bọn họ vô cùng muốn tiến vào sơn cốc, đi tìm quáng mạch linh thạch, nhưng vừa rồi tạo lên động tĩnh to lớn, giờ đang lần lượt an ủi máu huyết đang xao động.



Bình tĩnh. Phải bình tĩnh!



- Cái này rất dễ chịu.



Thấy không người nào dám tới gần, khóe miệng Quân Thường Tiếu mỉm cười. Hắn cũng không muốn đối đầu với toàn bộ thế giới, chỉ muốn chiếm cứ quáng mạch linh thạch phát triển tông môn, nếu như các tông môn biết khó mà lui, vậy tất cả đều vui vẻ.



Trong sơn cốc, mặt đất vẫn đang không ngừng nứt vỡ, cũng dần dần hội tụ linh khí khôi phục thiên nhiên lớn nhất. Nhớ năm đó tại Thiết Cốt sơn, vì không bị ngoại nhân phát hiện, hắn thao túng trận pháp ngăn cách chèo chống bảy ngày, Quân tông chủ xúc động rơi lệ.



- Tông chủ.



Lý Thanh Dương thấp giọng nói.



- Không bao lâu, nơi này sẽ biến thành phong thủy bảo địa.



- Ừm.



Quân Thường Tiếu đáp một tiếng.



Hắn chỉ để ý quáng mạch linh thạch, không hứng thú đối với chuyện sơn lâm sắp trở thành phong thủy bảo địa, ánh mắt hắn khóa chặt trên mặt đất. Ước chừng một lúc, mặt đất nứt vỡ dần dần dừng lại, Quân Thường Tiếu tuyên bố.



- Đào mỏ quặng ra.



- Vâng!



Lý Thanh Dương mang theo đồng môn xông vào trong cốc, cả đám dùng xẻng, dùng lưỡi dao sắc bén bắt đầu đào lên, bởi vì thực lực cũng không tầm thường, tốc độ đào hố cực nhanh. Cường giả các tông môn ở bên ngoài dựa vào linh niệm nhìn rõ ràng, suy nghĩ muốn xông tới cũng càng mãnh liệt.



- Quân tông chủ.



Diệp trưởng lão trầm giọng nói.



- Ngươi thật sự muốn độc chiếm quáng mạch linh thạch à?



- Không sai.



Quân Thường Tiếu nói.



Diệp trưởng lão nói.



- Một chút thương lượng cũng không có?



Hắn nắm chặt bàn tay, đang cố gắng khống chế tâm trạng. Cường giả tông môn khác cũng như thế, bọn người Lý Thanh Dương càng đào càng sâu, loại xúc động mãnh liệt kia sắp không áp chế được nữa.



- Nơi này là Vạn Cổ tông ta phát hiện, lại có năng lực khai thác, tại sao còn cần thương lượng với các ngươi?



Quân Thường Tiếu nói.



- Quân tông chủ.



Diệp trưởng lão cưỡng chế xung động nói.



- Người gặp có phần, Ngạo Thế Thánh Tông ta cũng không tham lam, chỉ cần ba... 50 ngàn linh thạch, ngươi thấy thế nào?



Hắn cũng nhìn ra, ngày hôm nay Vạn Cổ tông nhất định phải chiếm cứ mỏ quặng, mình chỉ có thể lui một bước, từ đó phân canh là đủ.



- Ha ha ha!



Quân Thường Tiếu ngửa đầu cười to, nói.



- Vị trưởng lão này, ngược lại bổn tọa muốn hỏi một chút, Ngạo Thế Thánh Tông các ngươi trước kia phát hiện mỏ quặng, có phải cũng sẽ đào khoáng thạch ra phân cho người khác hay không?



- Sẽ không!



- Đại tông môn các ngươi tự cho là phi phàm, ra vẻ đạo mạo, luôn miệng nói thiên tài địa bảo, vốn là vật vô chủ, không muốn chiếm thành của mình, nhưng luôn cho là mình lẽ ra nên được!



- Dựa vào cái gì mà phải chia cho các ngươi!



- Dựa vào cái gì chúng ta - những tông môn đẳng cấp thấp này, phải chịu đựng đại tông môn các ngươi khi dễ?



- Dựa vào cái gì... Ta nhổ vào!



Tâm tình Quân tông chủ có chút kích động, lúc nói bằng chữ, bởi vì ngữ khí tăng thêm, nước bọt nhất thời bay loạn. Chân Đức Tuấn lấy tay vuốt mặt một chút, lui về phía sau hai bước, để tránh lại bị tông chủ ngộ thương.



Diệp trưởng lão trầm mặc.



Những võ giả môn phái đứng tại chỗ xa nhất, lại nghe đến mức nhiệt huyết sôi trào. Nếu như không phải đến xem náo nhiệt sợ liên luỵ mình, sợ rằng sẽ khống chế không nổi tâm trạng, la lớn.



- Đúng, dựa vào cái gì!



Trả lời rất tốt. Dựa vào thực lực càng mạnh!



Đúng vậy, ngày hôm nay Vạn Cổ tông người ta chiếm cứ sơn cốc, để cho các ngươi không dám vượt qua giới hạn, dựa vào cái gì phải phân khoáng thạch ra? Trên dưới đại tông môn các ngươi hai miệng, là cí ý gì?



- Lão già!



Quân Thường Tiếu chỉ Diệp trưởng lão, lạnh lùng nói.



- Hôm nay bổn tọa nói rồi, bất kỳ người nào dám vượt qua lôi trì nửa bước, đều phải nhận lấy hậu quả thê thảm và đau đớn.



- Quá phách lối!



Một tên cường giả Hoàng Cấp lớn tiếng nói.



- Chư vị, cái này chỉ là một tông môn ngũ lưu, chúng ta liên hợp lại, còn không phá được Lôi Trận, không thu thập được hắn sao?



- Đúng!



Có người chống đỡ nói.



Đệ tử Vạn Cổ tông càng đào càng sâu, mỏ quặng lập tức sẽ xuất hiện. Lúc này cường giả tông môn nhất nhị lưu thật sự ép không được suy nghĩ tiến lên!



Hạ Xuân Sinh quá nóng nảy, nếu có thể nhịn đến bây giờ sẽ dễ dàng lôi kéo mọi người khỏi nghĩa vũ trang.



Diệp trưởng lão trầm giọng nói.



- Quân Thường Tiếu, Vạn Cổ tông ngươi muốn nuốt quáng mạch linh thạch một mình, chúng ta sẽ không đồng ý, nếu như nhất định khư khư cố chấp, cũng phải chuẩn bị nếm trải hậu quả thê thảm và đau đớn!



- Vù vù!



Khi nói chuyện, quanh thân hắn bạo phát tu vi. Ba tên Vũ Hoàng đi theo cũng phóng xuất cảnh giới ra!



Cường giả Hạo Quang Thánh Tông và tông môn đẳng cấp cao cũng không thua kém bao nhiêu, khai hỏa toàn bộ tu vi, trong lúc nhất thời, không gian bên ngoài Lôi Trận nhất thời hội tụ linh năng khủng bố.



- Chư vị!



Diệp trưởng lão phẫn nộ quát.



- Theo ta cùng tiến lên!



- Vù vù!



Linh năng bùng phát lần nữa phóng xuất ra. Quân Thường Tiếu cúi đầu xuống, chà xát ngón tay một cái, hỏa diễm dâng lên, thiêu đốt xì gà ở trong miệng, hắn rít một hơi, nói.



- Nã pháo.



- Đoàng.



Tiếng nổ vang điếc tai nhức óc truyền đến!



- Ầm ầm!



Khu vực bên ngoài Lôi Trận nhất thời dâng lên mây hình nấm, toàn bộ mặt đất run rẩy kịch liệt, võ giả môn phái phía ngoài cả kinh, vẻ mặt hoảng sợ, che lỗ tai ông lùi gấp về sau. Rất nhanh, khói bụi tiêu tán. Từ trên không nhìn xuống, mảng sơn lâm vắng vẻ lúc đầu kia, đã bị nổ ra cái hố sâu to lớn, cho dù khu vực biên giới cũng không có một ngọn cỏ!



Bọn người Diệp trưởng lão đã chuẩn bị xông trận, con mắt trợn tròn, hai lỗ tai dựng thẳng lên.



- Phù!



Quân Thường Tiếu nhả ra một vòng khói, nói.



- Không sợ chết thì tới đi.



- Quân tông chủ!



Một tên cường giả Hoàng Cấp cưỡng chế hoảng sợ dâng lên trong lòng, chắp tay nói.



- Quấy rầy, cáo từ!



- Cáo từ!



- Cáo từ!



Rất nhiều cường giả Hoàng Cấp tông môn nhị tam lưu ào ào rời đi, tốc độ còn nhanh hơn thời điểm đến!



- Ừng ực!



Diệp trưởng lão nuốt ngụm nước bọt, mang theo ba tên đồng bạn vội vàng rời đi, trước khi đi liếc hố sâu bị bắn cách đó không xa một chút, rung động trong lòng càng mãnh liệt!



Một pháo bắn ra, mặc dù đã cố gắng đánh hụt, nhưng vẫn chấn nhiếp quần hùng, toàn bộ các đại tông môn có xúc động chuồn mất. Quáng mạch linh thạch vô cùng quan trọng, nhưng mạng nhỏ càng quan trọng, lực phá hoại vừa rồi kia, cái này mà rơi trong đám người, không chết một thì cũng chết một mảng lớn!



- Tông chủ!





- Mỏ quặng đã bị đào ra rồi!



- Mang đi toàn bộ, không lưu một cái.



- Vâng!



- Tông chủ, cái mỏ quặng này có chút lớn, một hai ngày chắc không đào hết!



- Thông báo tông môn, phái càng nhiều đệ tử qua giúp đỡ.



- Vâng!



Võ giả không có ý nghĩ với quáng mạch linh thạch đến xem náo nhiệt, nghe trong sơn cốc truyền đến đoạn đối thoại của Quân Thường Tiếu và đệ tử, trong mắt trừ hâm mộ thì vẫn là hâm mộ.





Bình Luận (0)
Comment