Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 770 - Chương 770. Ma Đế

Chương 770. Ma Đế
- Tông... Tông chủ...

Lúc Quân Thường Tiếu chụp lấy cổ tay Diêu Mộng Oánh, trong ánh mắt nàng lúc đầu đỏ bừng bêChương 770. Ma Đế



- Tông... Tông chủ...

Lúc Quân Thường Tiếu chụp lấy cổ tay Diêu Mộng Oánh, ánh mắt đỏ bừng khôi phục một chút thanh minh, tựa như đang giãy dụa kịch liệt.

Có vấn đề!

Nhất định có vấn đề!

Cho nên, Quân Thường Tiếu bị đánh bay ra, cả giận nói.

- Là ai khống chế thân thể đệ tử bảo bối của ta, có ngon cút ra đơn đấu với lão tử!

- Tiểu gia hỏa, ngươi có tư cách đơn đấu cùng bản đế sao?

Hư ảnh ngưng tụ sau thân thể Diêu Mộng Oánh truyền đến thanh âm âm trầm. Thanh âm ẩn chứa lực xuyên thấu cực mạnh, đệ tử Vạn Cổ tông ở Ma Nhân Cốc, dù vận chuyển Thanh Tâm Quyết nhưng mà cũng dần dần bị thẩm thấu thức hải, sắc mặt trở nên dữ tợn.

- Bản đế?

Quân Thường Tiếu nói.

- Ma Đế của Ma Đế tông?

Diêu Mộng Oánh có Ma Đế Tiên Thiên Ma Thể, bây giờ đặt mình vào trong không gian hắn đã từng khai mở, không đoán ra được thì khẳng định đầu óc có vấn đề.

- Nhóc con.

Hắc ảnh trầm giọng nói.

- Bản đế lưu tại nơi này hết thảy là để danh môn chính phái không biết mệt như thiêu thân lao vào lửa, nào có thể để các ngươi lấy đi toàn bộ.

Nói đến đây, Quân Thường Tiếu khẳng định, hắc ảnh khống chế Diêu Mộng Oánh là Ma Đế vạn năm trước!

Đương nhiên, cũng không phải bản tôn. Từ hình thái hư vô mờ mịt mà xem thì có thể là một chút linh hồn lưu lại. Còn sao Diêu Mộng Oánh đột nhiên bị chiếm cứ thân thể, có khả năng liên quan đến việc tiểu nha đầu vừa tiến vào thì không kiêng nể gì hấp thu ma khí.

Chủ quan!

Quân Thường Tiếu âm thầm tự trách, nhưng cũng chắp tay nói.

- Ma Đế tiền bối, đây là hiểu lầm, xin nghe vãn bối giải thích!

Đệ tử bị khống chế, nếu như mang đến tác dụng phụ không cách nào vãn hồi vậy thì rắc rối, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp tách cả hai ra trước.

- Xác định thực lực đối phương rất mạnh, đánh chưa hẳn chiếm được tiện nghi.

Hệ thống không đúng lúc nói.

Hắc ảnh thao túng thân thể Diêu Mộng Oánh xông lại, ma khí cường thế gào thét bạo phát, trong nháy mắt hóa thành chưởng ấn lạnh lùng!

Một chưởng này đánh ra, không khí chung quanh càng thêm âm lãnh, các đệ tử vận chuyển Thanh Tâm Quyết đang chống lại ma khí nhập thể, sắc mặt càng dữ tợn, dường như lập tức không thủ được phòng tuyến.

- Xoát!

Quân Thường Tiếu giẫm Túng Vân Bộ lách qua, tốc độ cực nhanh nói.

- Ma Đế tiền bối, bé gái mà ngươi khống chế chính là đệ tử Vạn Cổ tông ta, vãn bối đã thu nàng làm môn hạ, là đang giúp đỡ ma đạo!

Diêu Mộng Oánh chuẩn bị tiến công lần thứ hai nhất thời dừng lại, hắc ảnh lơ lửng ở phía trên nói.

- Giúp đỡ ma đạo?

- Không sai!

Quân Thường Tiếu chính nghĩa nói.

- Thế gian này vốn không phân chính ma, những kẻ tự xưng danh môn chính phái kia có tư cách gì phủ định ma đạo, phủ định hết thảy, nhìn thôi đã khó chịu rồi!

- Hừ.

Hắc ảnh lạnh lùng nói.

- Đơn giản chỉ là một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo thôi.

- Đồng ý!

Quân Thường Tiếu nói.

- Vãn bối lần này tiến vào Ma Nhân Cốc, cũng hi vọng bé gái này có thể đề cao tu vi, từng bước một khôi phục ma môn!

- Thật sao?

Hắc ảnh nghi ngờ nói.

Quân Thường Tiếu chân thành nói.

- Tiền bối để lại nhiều bảo tàng như vậy tại Ma Nhân Cốc, mặc dù cố ý dẫn dụ danh môn chính phái sập bẫy, nhưng theo vãn bối, cũng vì trọng chấn ma đạo mà lưu lại một món tiền của khổng lồ mà thôi!

Hắc ảnh nói.

- Việc như vậy hình như bản đế chưa nghĩ tới.

- Tiền bối không nghĩ tới, vãn bối nghĩ tới!

Quân Thường Tiếu nói.

- Cho nên mới mang cô bé này đến, không phải chiếm làm của mình, mà là trợ giúp nàng thu hoạch mỗi một thứ tiền bối lưu lại, xác thực mà nói, là thu hoạch truyền thừa tiền bối lưu lại!

Tốc độ nói siêu cấp nhanh, hai chữ truyền thừa sau cùng cũng phá lệ vang dội!

Hắc ảnh không nói chuyện, cũng không có xuất thủ, như rơi vào trầm mặc.

Hệ thống nói.

- Thật vô nghĩa!

Quân Thường Tiếu đến Ma Nhân Cốc dụng ý gì, ý niệm giống nhau nên nó tự nhiên biết hết, nhưng dưới tình huống này, nói đạo lý rõ ràng, nói đại nghĩa, người bình thường da mặt mỏng tuyệt đối khó làm được!

- Nhóc con, ngươi nói không tệ, nhưng làm thế nào bản đế có thể bị một hai câu của ngươi lừa gạt.

Hắc ảnh lạnh lẽo âm u nói.

Quân Thường Tiếu nói.

- Sau khi tiền bối qua đời, ma môn đã triệt để trầm luân, dù có người sống sót, cũng chỉ như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh, dạng cục diện này thật là khiến người ta đau lòng nhức óc.

- Thiên địa bất diệt, ma đạo trường tồn!

- Mặc dù vãn bối không phải Ma tu, nhưng mà không quen nhìn tác phong của bọn tự xưng là danh môn chính phái, cho nên nguyện ý trở thành kẻ địch với toàn bộ thế giới, đến chấn hưng ma môn, chấn hưng ma đạo.

Hệ thống....

- Không phải đến Ma Nhân Cốc khiêu chiến chiếm lấy võ đạo tư nguyên à, sao phong cách đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, còn mẹ nó nhận trách nhiệm chấn hưng ma môn trên vai!

- Không phải ta cũng không có cách nào sao, trước tiên trấn an tên kia rồi nói tiếp!

Quân Thường Tiếu sụp đổ nói.

- Ha ha ha!

Đột nhiên, hắc ảnh kia cười lớn một tiếng, nói.

- Nhco1 con, ngươi một câu thiên địa bất diệt, ma đạo trường tồn kia, rất khiến ta bất ngờ!

- Có điều...

Hắn dừng một chút nói.

- Đồ tốt lưu ở Ma Nhân Cốc không ít, nếu như ngươi muốn lấy đi toàn bộ, còn phải chiến thắng bản đế mới được....

Quân Thường Tiếu khinh thường.

Mẹ nó, ta chém gió nửa ngày, vẫn trốn không thoát chiến đấu cùng hắn!

- Tiền bối muốn chiến, vãn bối phụng bồi!



Quân Thường Tiếu nói.

- Có điều, mời từ rời khỏi cơ thể đệ tử của ta!

- Vù vù!

Vừa dứt lời, ma khí bao phủ Diêu Mộng Oánh đột nhiên bay ra ngoài, sau đó ở mảnh đất hư vô mờ mịt cũng dần dần hội tụ ra một người nam tử mặc hắc bào, tóc dài rối tung, anh tuấn uy vũ.

Người này nhìn qua ước chừng hai ba mươi tuổi, có khuôn mặt góc cạnh, lông mày như kiếm, trong con ngươi hẹp dài kia bộc lộ ra khí thế vương giả khí bẩm sinh.

Ma Đế - Một cường giả đứng đầu ra đi vạn năm trước. Tuy không phải là bản tôn, chỉ là linh hồn còn sót lại tại Ma Nhân Cốc, nhưng cũng khiến trong lòng Quân Thường Tiếu dâng lên kính ý, nói.

- Đáng tiếc không sinh ở niên đại tiền bối, không có duyên thấy năm đó ngài quét ngang thiên hạ, khí thôn sơn hà vĩ ngạn oai hùng!

- Bớt nịnh hót.

Ma Đế nói.

- Đến chiến!

Quân Thường Tiếu nhìn Diêu Mộng Oánh ngất đi, thấy sắc mặt đã khôi phục bình thường, cũng buông lỏng một hơi, sau đó lấy Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm vừa rồi thu hoạch được ra, hào khí ngất trời nói.

- Có thể đối chiến với Ma Đế vạn năm trước, vãn bối vạn phần vinh hạnh!

- Nhóc con.

Ma Đế lạnh lẽo âm u nói.

- Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm này chính là danh kiếm thượng cổ, không phải người bình thường có thể tùy tiện khống chế được.

- Xoát!

Quân Thường Tiếu bước ra, tay phải đột nhiên run run, chỉ nhìn Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm xẹt qua hư không, trong nháy mắt bộc phát ra mấy trăm đạo kiếm quang.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm!

Ma Đế vung tay lên, ma khí mênh mông hóa thành từng bàn tay diệt toàn bộ kiếm khí đánh tới, kinh ngạc nói.

- Hóa ra ngươi không chỉ là Vũ Hoàng, còn là Kiếm Hoàng!

- Chậc chậc.

- Lấy độ tuổi này thành tựu Kiếm Vũ Song Hoàng, quả nhiên là giang sơn khắp nơi đều có nhân tài!

Quân Thường Tiếu nói.

- Chỉ may mắn mà thôi.

- Xoát! Xoát! Xoát!

Dứt lời, cầm Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm thi triển Lăng Kiếm Thần Quyết, một chữ nhanh, nhất thời mở ra thế công, kiếm ảnh ùn ùn kéo đến. Đừng nhìn Quân tông chủ ngày thường ẩu đả đều dùng đao, chỉ khi nào có thanh kiếm càng mạnh hắn mới có thể bạo phát thực lực kiếm đạo hoàng giả ra, uy lực vô cùng mạnh!

Nếu như tại sơn cốc, có Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm trong tay, tên Bán Thánh Hạo Quang Thánh Tông kia tuyệt sẽ không bị đuổi theo chạy khắp chân trời, bởi vì sớm đã bị thương ngã xuống đất.

- Oanh!

- Oanh!

Dù Ma Đế chỉ là linh hồn thể, nhưng lưu lại trong cấm địa của mình, thực lực vô cùng hùng hậu, hai người nhất thời mở ra giao phong kịch liệt. Mục tiêu vẫn khóa chặt trên thân Quân Thường Tiếu, cho nên ma khí tràn ngập bên trong không gian cũng dần dần yếu đi, sắc mặt đệ tử Vạn Cổ tông dữ tợn dần giãn ra. Lăng Uyên Tuyết vội vàng ôm Diêu Mộng Oánh trở về, ngón tay đặt trên mạch đập, xác định chỉ hôn mê thì buông lỏng một hơi.

Xoát!

Xoát!

Nơi xa mảnh đất hư vô, toàn bộ thực lực Quân Thường Tiếu khai hỏa, Lăng Kiếm Thần Quyết triệt để phóng thích, một chữ Quyết nhanh và hai chữ Quyết thế nhiều lần chuyển đổi, trình diễn màn chiến đấu đặc sắc cùng với Ma Đế, lực lượng ngang nhau!

- Kinh thật!

- Hóa ra kiếm đạo của tông chủ mạnh như vậy!

Chúng đệ tử sợ hãi than.

Ánh mắt Chu Hồng càng nóng rực, thấy được mỗi một lần tông chủ ra tay, trong lòng nhất thời dâng lên sùng bái mãnh liệt.

Kiếm Hoàng!

Khi nào ta mới có thể chạm vào tầng cảnh giới này!

- Ông!

- Ông!

Đột nhiên, trong không gian đột nhiên xuất hiện một luổng ánh sáng, sau đó hóa thành hình thái kiếm mang.

Quân Thường Tiếu quát.

- Vạn Vật Vi Kiếm!

Kiếm mang xuất hiện trong nháy mắt bị thu lại, sau đó gom ánh sáng hội tụ vào một chỗ, hình thành một thanh kiếm to, đột nhiên đập tới Ma Đế.

- Vù vù.

Một kiếm này ngưng tụ nhanh, đánh xuống cũng nhanh

Chúng đệ tử nhìn thấy, nó chém thân thể Ma Đế thành hai nửa.

Tròng mắt Chu Hồng đã sắp trừng ra ngoài!

Theo kiếm mang xuất hiện đến cự kiếm hội tụ, toàn bộ quá trình hình thành trong chớp mắt, nhưng phát ra kiếm thế lại rung động tâm linh hắn thật sâu.

- Nhóc con!

Hư ảnh bị bổ ra kia dần dần khép lại, nghe Ma Đế trầm giọng nói.

- Kiếm chiêu này của ngươi tuyệt không phải xuất ra từ Tinh Vẫn đại lục!

Làm một người phóng khoáng yêu thích thu thập võ học bí tịch, đều có xâm nhập nghiên cứu các loại phương diện chiêu thức, Quân Thường Tiếu thi triển kiếm chiêu chỉ từ thức mở đầu hắn đã nhìn ra có khác biệt rất lớn với Tinh Vẫn đại lục.

- Không sai.

Quân Thường Tiếu nói.

- Kiếm chiêu này của ta tên là Vạn Kiếm Quy Tông, do một đại năng thần bí đến từ thượng giới tự mình truyền thụ!

Hệ thống....

- Rõ ràng là mua từ khu mua sắm, lại nói là đại năng thần bí tự mình truyền thụ, nó chưa thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy!

Ma Đế kinh ngạc nói.

- Ngươi đi qua thượng giới rồi à?

- Không.

Quân Thường Tiếu nói.

- Tông môn vãn bối là từ thượng giới xuống đây.

- Quả nhiên!

Dạ Tinh Thần thầm nghĩ.

Gia nhập Vạn Cổ tông đến nay, hắn vẫn suy đoán Quân Thường Tiếu và tông môn có dính dấp gì với thượng giới hay không, nếu không, vì sao lại có nhiều võ đạo tư nguyên cung cấp đệ tử trưởng thành như vậy. Bây giờ Quân Thường Tiếu chính miệng nói, xem như triệt để khẳng định!

Hà Vô Địch thầm nghĩ.

- Ta đi tới tông môn này, trở thành một quan môn đệ tử có quan hệ chặt chẽ với Thất Huyền tiền bối.



Hai người đã bị Quân tông chủ triệt để lừa gạt. Có lúc cũng không cần đi giải thích, sẽ tự động tự biên tự diễn ra nguyên do. May mà Tử Lân Yêu Vương không có theo, nếu không nghe thấy Quân tông chủ nói, khẳng định sẽ tự an ủi mình một đợt, sau đó tự biên tự diễn một đợt, cùng Dạ Tinh Thần, Hà Vô Địch vui sướng xưng là —— tổ ba người bổ não.

- Nhóc con.

Ma Đế trầm mặc một lúc, thanh âm hơi có vẻ yếu ớt nói.

- Ngươi chiến thắng bản đế, hết thảy trong này có thể lấy đi.

- Có điều...

Hắn dừng một chút nói.

- Bản đế cũng hi vọng lời ngươi nói vừa rồi là thật...

Nói xong, thân thể miễn cưỡng hội tụ dần dần mờ nhạt, thanh âm Ma Đế bên trong không gian truyền đến.

- Mệt mỏi, mệt mỏi, là thời điểm trường tồn cùng thế gian...

Linh hồn còn sót lại tồn tại trong Ma Nhân Cốc cuối cùng về với cát bụi trong ánh nhìn của các đệ tử Vạn Cổ tông, mà ma khí cường đại tràn ngập kia cũng dần dần yếu đi, mãi đến khôi phục lại cường độ lúc vừa rồi đi vào.

- Tiền bối.

Quân Thường Tiếu chân thành nói.

- Vãn bối không nói láo, nói muốn chấn hưng ma môn thì nhất định có thể làm được.

- Ông!

Không gian dập dờn, mười cái rương lớn tứ phương bốn cạnh bày ra. Đây là võ đạo tư nguyên còn thừa tồn tại ở bên trong Ma Nhân Cốc, bởi vì đánh bại linh hồn Ma Đế, cho nên toàn bộ bày ra.

- Tông... Tông chủ...

Đúng vào lúc này, Diêu Mộng Oánh thức tỉnh, nước mắt rơi xuống như mưa, khóc vô cùng thương tâm. Thân thể bị Ma Đế chiếm cứ, nàng nhớ tinh tường sự việc công kích đồng môn và trưởng lão, tuy nỗ lực tranh đoạt quyền khống chế, nhưng căn bản bất lực.

- Không có việc gì, không có việc gì.

Quân Thường Tiếu đi tới, sờ đầu nàng.

- Hu hu hu...

Diêu Mộng Oánh dựa vào trong ngực Lăng Uyên Tuyết khóc thương tâm. Tông chủ và đồng môn là những người nàng quan tâm nhất, nếu như vừa rồi thật bởi vì bị lực lượng nào đó khống chế mà lạnh lùng hạ sát, khẳng định cả một đời sẽ không tha thứ cho mình.

May mắn, loại chuyện này không có phát sinh. May mà trong lòng Diêu Mộng Oánh kính nể Quân Thường Tiếu như trưởng bối, dưới một tiếng nha đầu ngươi điên à của hắn kích thích, khó khăn đoạt được quyền khống chế thân thể, mặc dù chỉ là thời gian tí xíu.

- Tiểu sư muội!

Tiêu Tội Kỷ vỗ ngực một cái, nhếch miệng cười nói.

- Sư huynh không có chuyện gì!

Khoan hãy nói.

Giang Tà chịu đựng thương thế, giả bộ bình thường nói.

- Phun một ngụm máu, sáng láng hơn trước kia!

Đồng môn và trưởng lão bị đánh thương tổn đều đang cố gắng biểu hiện mình không sao, dỗ dành Diêu Mộng Oánh, không để nàng quá tự trách. Tình cảnh này rất ấm áp, cũng rất Vạn Cổ tông....

- Két!

10 cái rương lớn sau khi Quân Thường Tiếu đi tới đồng thời mở ra, bí tịch rực rỡ muôn màu, khoáng thạch, vũ khí trang bị khiến hắn cười không ngậm miệng được.

- Tông chủ!

Lý Thanh Dương nói.

- Bên trong cái rương này thật nhiều võ học Phật Môn!

Quân Thường Tiếu vội vàng đi tới, qua một phen kiểm kê, kinh ngạc nói.

- Ma Đế thân là Ma tu, sao lại có được nhiều Phật Môn võ học như vậy?

Cát lão suy đoán.

- Năm đó chính ma chi chiến, võ tu Phật môn là chủ lực chống lại Ma Đế tông, Ma Đế sưu tập nhiều võ học Phật Môn như vậy, hẳn là nghiên cứu phá giải như thế nào.

- Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Quân Thường Tiếu nói.

- Ma Đế cũng là một kiêu hùng.

Xoát!

Vung tay lên, thu hết vật liệu.

- Vù vù —— ——.

Ngay lúc này, ma khí tồn tại ở trong không gian đột nhiên điên cuồng hội tụ vào một chỗ, ở trên không hình thành luồng khí xoáy, sau cùng điên cuồng tràn vào trong cơ thể Diêu Mộng Oánh.

Biến cố bất chợt đến này khiến trong lòng Quân Thường Tiếu giật mình. Thế nhưng, thấy sắc mặt tiểu nha đầu bình thường, không có tiến vào trạng thái bùng nổ thì dần dần trầm tĩnh lại. Mấy phút đồng hồ sau, toàn bộ ma khí trong không gian dung nhập trong cơ thể Diêu Mộng Oánh.

Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, nói.

- Nhiều ma khí nếu như vậy, hẳn sẽ mang đến cho nàng trợ giúp rất lớn nhỉ?

- Ông!

Ngay phía trước không gian dần dần tê liệt, hội tụ ra một vòng xoáy hình bầu dục.

- Kết thúc rồi à?

Quân Thường Tiếu nói.

Từ trong những gì đã nói không khó nghe ra, còn có chút chưa thỏa mãn.

Hệ thống nói.

- Bảo tàng bị kí chủ lấy đi toàn bộ, ma khí cũng không thừa một chút, còn không biết dừng sao?

Ngoại giới.

Một tên lão đại tông môn bấm đốt ngón tay nói.

- Đã nửa canh giờ, Vạn Cổ tông còn chưa đi ra, xem ra không chỉ có đệ tử toàn diệt, tông chủ cũng chết ở bên trong.

- Xúc động là phải trả giá đắt.

Các võ giả ào ào lắc đầu. Mặc dù kết cục này không sai trong dự liệu của bọn họ, thế nhưng nghĩ đến một tông môn mới quật khởi, cứ như vậy tàn lụi bên trong Ma Nhân Cốc, cũng thực đáng tiếc.

- Giải tán thôi.

Nhưng, lúc võ giả các đại tông môn chuẩn bị rời đi, không gian nhất thời hội tụ vòng xoáy, chỉ thấy Quân Thường Tiếu từ bên trong đi ra.

- Hắn còn sống?

Mọi người trừng to mắt.n khôi phục một tia thanh minh, phảng phất như đang giãy dụa kịch liệt.

Có vấn đề!.

Nhất định có vấn đề!.

Cho nên, Quân Thường Tiếu bị đánh bay ra, liền cả giận nói.

- Là ai khống chế thân thể đệ tử bảo bối ta, có ngon lăn ra cùng lão tử đơn đấu!.

- Tiểu gia hỏa, ngươi có tư cách cùng bản đế đơn đấu sao?.

Hư ảnh ngưng tụ sau thân thể Diêu Mộng Oánh truyền đến thanh âm âm trầm. Thanh âm ẩn chứa lực xuyên thấu cực mạnh, đệ tử Vạn Cổ tông thân ở Ma Nhân Cốc, dù vận chuyển Thanh Tâm Quyết nhưng mà dần dần bị thẩm thấu thức hải, sắc mặt trở nên dữ tợn.

- Bản đế?.

Quân Thường Tiếu nói.

- Ma Đế Ma Đế tông?.

Diêu Mộng Oánh có Ma Đế Tiên Thiên Ma Thể, bây giờ đặt mình vào trong không gian hắn đã từng khai mở, không đoán ra được đầu óc khẳng định có vấn đề.

- Tiểu gia hỏa.

Hắc ảnh trầm giọng nói.

- Bản đế lưu tại nơi này hết thảy là để danh môn chính phái không biết mệt như thiêu thân lao vào lửa, nào có thể để các ngươi lấy đi toàn bộ.

Nói đến đây, Quân Thường Tiếu khẳng định, hắc ảnh khống chế Diêu Mộng Oánh là Ma Đế vẫn lạc vạn năm trước!.

Đương nhiên. Cũng không phải bản tôn. Từ hình thái hư vô mờ mịt nhìn ra, có thể là một tia linh hồn lưu lại. Còn Diêu Mộng Oánh làm sao đột nhiên bị chiếm cứ thân thể, khả năng có quan hệ đến việc tiểu nha đầu vừa tiến vào thì không kiêng nể gì hấp thu ma khí.

Chủ quan!.

Quân Thường Tiếu âm thầm tự trách, nhưng cũng chắp tay nói.

- Ma Đế tiền bối, đây là một hiểu lầm, xin nghe vãn bối giải thích!.

Đệ tử bị khống chế, nếu như mang đến tác dụng phụ không cách nào vãn hồi vậy liền rắc rối, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp đem cả hai tách ra trước.

- Xác định thực lực đối phương rất mạnh, đánh chưa hẳn chiếm được tiện nghi?.

Hệ thống không đúng lúc nói.

- Hô!.

Hắc ảnh thao túng thân thể Diêu Mộng Oánh xông lại, ma khí cường thế gào thét bạo phát, trong nháy mắt hóa thành chưởng ấn lạnh lùng!.

Một chưởng này oanh ra, không khí chung quanh càng thêm âm lãnh, các đệ tử vận chuyển Thanh Tâm Quyết đang chống lại ma khí nhập thể, sắc mặt càng dữ tợn, dường như lập tức không thủ được phòng tuyến.

- Xoát!.

Quân Thường Tiếu giẫm lên Túng Vân Bộ lách qua, tốc độ nói cực nhanh nói.

- Ma Đế tiền bối, ngươi khống chế bé gái này chính là đệ tử Vạn Cổ tông ta, vãn bối đã thu nàng làm môn hạ, là đang giúp đỡ ma đạo!.

Diêu Mộng Oánh chuẩn bị tiến công lần thứ hai nhất thời dừng lại, hắc ảnh treo ở phía trên nói.

- Giúp đỡ ma đạo?.

- Không sai!.

Quân Thường Tiếu nghĩa chính ngôn từ nói.

- Thế gian này vốn không chính ma phân chia, những gia hỏa tự xưng danh môn chính phái kia có tư cách gì phủ định ma đạo, phủ định hết thảy, nhìn thôi đã khó chịu rồi!.

- Hừ.

Hắc ảnh tiếng lạnh lùng nói.

- Đơn giản một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo thôi.

- Đồng ý!.

Quân Thường Tiếu nói.

- Vãn bối lần này tiến vào Ma Nhân Cốc, cũng hi vọng bé gái này có thể đề cao tu vi, xong từng bước một khôi phục ma môn!.

- Thật sao?.

Hắc ảnh nghi ngờ nói.

Quân Thường Tiếu chân thành nói.

- Tiền bối lưu tại Ma Nhân Cốc nhiều bảo tàng nếu như vậy, mặc dù cố ý dẫn dụ danh môn chính phái sập bẫy, nhưng theo vãn bối, cũng vì trọng chấn ma đạo lưu lại một món tiền của khổng lồ!.

Hắc ảnh nói.

- Việc như vậy hình như bản đế chưa có nghĩ tới a.

- Tiền bối không nghĩ tới, vãn bối nghĩ đến!.

Quân Thường Tiếu nói.

- Cho nên mới mang cô bé này đến, không phải chiếm thành của mình, là trợ giúp nàng thu hoạch được mỗi một thứ tiền bối lưu lại, xác thực mà nói, là thu hoạch truyền thừa tiền bối lưu lại!.

Tốc độ nói siêu cấp nhanh, hai chữ truyền thừa sau cùng cũng phá lệ vang dội!.

Hắc ảnh không nói chuyện, cũng không có xuất thủ, như rơi vào trầm mặc.

Hệ thống nói.

- Thật mẹ hắn vô nghĩa!

Quân Thường Tiếu đến Ma Nhân Cốc dụng ý gì, ý niệm giống nhau nên nó tự nhiên biết hết, nhưng ở loại dưới tình huống đột phát này, nói đạo lý rõ ràng, nói đại nghĩa lăng nhiên, người bình thường da mặt mỏng tuyệt đối khó làm đến!.

- Tiểu gia hỏa, ngươi nói không tệ, nhưng bản đế làm thế nào có thể bị ngươi một hai câu liền lừa gạt.

Hắc ảnh lạnh lẽo âm u nói.

Quân Thường Tiếu nói.

- Sau khi Tiền bối vẫn lạc, ma môn đã triệt để trầm luân, dù có người sống sót, cũng đơn giản như chuột chạy qua đường người người kêu đánh, dạng cục diện này thật là khiến người ta đau lòng nhức óc.

- Thiên địa bất diệt, ma đạo trường tồn!.

- Vãn bối mặc dù cũng không phải Ma tu, nhưng mà không quen nhìn tác phong của bọn tự xưng là danh môn chính phái, cho nên nguyện ý cùng toàn bộ thế giới là địch, đến chấn hưng ma môn, chấn hưng ma đạo.

Hệ thống....

- Không phải đến Ma Nhân Cốc khiêu chiến kiếm lấy võ đạo tư nguyên à, làm sao phong cách đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, còn mẹ nó khiêng trách nhiệm chấn hưng ma môn trên vai!.

- Ta không phải cũng không có cách nào sao, trước tiên đem gia hỏa kia trấn an xuống rồi nói tiếp!.

Quân Thường Tiếu tâm linh sụp đổ nói.

- Ha ha ha!.

Đột nhiên, hắc ảnh kia cười lớn một tiếng, nói.

- Tiểu gia hỏa, ngươi một câu thiên địa bất diệt, ma đạo trường tồn kia, rất để ta ngoài ý muốn!.

- Có điều...

Hắn dừng một chút nói.

- Đồ tốt lưu tại Ma Nhân Cốc không ít, nếu như ngươi muốn lấy đi toàn bộ, còn phải trước chiến thắng bản đế mới được....

Quân Thường Tiếu khinh thường.

Mẹ nó, ta chém gió nửa ngày, vẫn trốn không thoát cùng hắn chiến đấu!.

- Tiền bối muốn chiến, vãn bối phụng bồi!.

Quân Thường Tiếu nói.

- Có điều, còn mời từ trong cơ thể tên đệ tử ta này rời đi!.

- Vù vù!.

Vừa dứt lời, ma khí bao phủ Diêu Mộng Oánh đột nhiên bay ra ngoài, xong treo ở mảnh đất hư vô mờ mịt cũng dần dần hội tụ ra một người nam tử mặc hắc bào, tóc dài rối tung anh tuấn uy vũ. Người này nhìn qua ước chừng hai ba mươi tuổi, có khuôn mặt đao tước bàn, có lông mày như kiếm, trong con ngươi hẹp dài kia bộc lộ ra một cỗ vương giả chi khí dường như bẩm sinh. Ma Đế. Một cường giả đứng đầu vẫn lạc vạn năm trước. Tuy cũng không phải là bản tôn, chỉ là linh hồn còn sót lại tại Ma Nhân Cốc biến ảo, nhưng cũng để trong lòng Quân Thường Tiếu dâng lên kính ý, nói.

- Đáng tiếc không có sinh ở niên đại tiền bối, không có duyên thấy năm đó quét ngang thiên hạ, khí thôn sơn hà vĩ ngạn oai hùng!.

- Bớt nịnh hót.


Bình Luận (0)
Comment