Chương 802. Chương 802: Oan gia ngõ hẹp
Sau khi lấy được tâm pháp Hồn cho, trên đường Đái Luật đi vào Bắc Mạc Châu thu lấy không ít năng lượng, cảnh giới đề thăng vô cùng rõ rệt, điều này cũng làm cho hắn tràn ngập hi vọng với tương lai. Càng nghĩ đến hai lần giao chiến bị Dạ Tinh Thần nghiền ép khiến hắn lửa giận ngút trời, hận không thể quay đầu đi Vạn Cổ tông giẫm tên kia dưới chân.
- Việc nhỏ còn không nhẫn được thì làm việc lớn sẽ loạn.
Hồn an ủi.
- Chờ kế thừa thôn phệ huyết mạch, nắm giữ tu vi càng mạnh, giữa thiên địa không có người có thể khi dễ ngươi.
- Yên tĩnh, bình tĩnh!
Đái Luật đè ép lửa giận, cuối cùng đi vào mảnh đất cát vàng. Vạn vạn không nghĩ đến, vừa đi vào mảnh khu vực này thì ở trên đá lớn phía xa nhìn thấy cái tên mà mình hận thấu xương!
Là hắn!
Dạ Tinh Thần!
Ở chỗ này cũng có thể gặp, quả nhiên oan gia ngõ hẹp!
- Hô!
Trong khoảnh khắc, nộ khí Đái Luật thật vất vả áp chế lại nhất thời như núi lửa phun trào, càng nghĩ đến bị tên kia cuồng loạn hai lần, con ngươi bốc cháy lên theo.
- Bóng người này... Khá quen.
Dạ Tinh Thần khẽ nói.
Đái Luật nghe vậy, kém chút phun ra một ngụm máu!
Rõ ràng cùng tên này giao thủ hai lần, thế mà không nhận ra được? Hay là, hắn căn bản không xem mình như đối thủ?
Lục Cân Ca, Dạ Đế không phải chỉ không xem ngươi như đối thủ, mà chính là xem ngươi như đồ bỏ đi, loại vật đồ bỏ đi này, hắn sẽ không để ở trong lòng.
- Hả?
Quân Thường Tiếu cũng nhìn qua, sờ cằm nói.
- Xác thực khá quen.
- Phốc!
Đái Luật nhịn không được phun máu!
Bắt đầu chương 1 bị ngươi giẫm trên mặt, thế mà cũng không nhận ra mình sao!
Đái Luật đi tới, đứng đối diện hai người mười trượng, sau đó gở bỏ hắc bào, mang mũ xanh lên, căm hận nói.
- Hiện tại biết chưa?
Quân Thường Tiếu nhớ ra, vỗ trán.
- Thì ra ngươi là kẻ xấu xa đùa giỡn đại đệ tử của bổn tọa!
Đái Luật gầm thét.
- Lão tử không có đùa giỡn!
Trên đường tiến về bách tông chiêu mộ tuy, hắn sợ hãi thán phục mỹ mạo Lục Thiên Thiên, nhưng chỉ chủ động nói chuyện phiếm, cho dù có ý nghĩ gì cũng chưa thực hiện được, kết quả đổi lấy một hồi bị ngược.
- Nếu như bổn tọa nhớ không lầm, ngươi chắc đã bái nhập Thánh Tuyền Tông, sao lại đến Bắc Mạc Châu?
Quân Thường Tiếu nói.
- Hừ.
Đái Luật ngạo nghễ nói.
- Loại tông môn bỏ đi kia không có tư cách dung nạp ta.
Từ khi nắm giữ thôn phệ chi lực, Lục Cân Ca đã không còn là con kiến hôi tự cho mình là thông minh như trước, hiện tại hắn cũng có dã tâm, hiện tại hắn cũng muốn tung bay.
- Xem như quen biết đã lâu, mau mau rời đi nơi này, đừng quấy rầy bổn tọa làm chính sự.
Quân Thường Tiếu nói.
Tuy từng xảy ra chuyện không thoải mái với Đái Luật, nhưng n chỉ là lúc vừa xuyên qua, bây giờ đã trở thành Hoàng Cấp đỉnh phong, bố cục và ánh mắt càng lớn, đương nhiên sẽ không đi tính toán chi li cùng võ giả phổ thông.
Đái Luật nghe được, đây là đang xem thường mình, cả giận nói.
- Quân Thường Tiếu, hiện tại ta không còn là con kiến hôi năm đó bị ngươi giẫm dưới chân!
Quân Thường Tiếu cười nói.
- Lời này có ý gì?
- Xoát!
Đái Luật ngạo nghễ nói.
- Lão tử muốn đánh với ngươi một trận!
Tuy hắn căm hận Dạ Tinh Thần nhưng hận Quân Thường Tiếu tuyệt không ít, bây giờ đã gặp phải hai người, khẳng định đến tìm tông chủ Vạn Cổ tông này tính toán nợ cũ. Lục Cân Ca can đảm cũng dám chủ động khiêu chiến Quân Cẩu Thặng tập hợp các loại hack vào thân!
- Tiểu tử!
Hồn sụp đổ.
- Lấy thực lực ngươi bây giờ không phải đối thủ của hắn, không được hành sự lỗ mãng!
- Ta mặc kệ, ta không nghe!
- Hôm nay ta muốn chiến cùng tên này để rửa sạch sỉ nhục năm đó bị giẫm trên mặt, báo mối thù Linh Tuyền Tông bị diệt!
Dưới tình huống bình thường, đối nghịch cùng nhân vật chính, khắp nơi đều sẽ bị đánh lên nhãn hiệu nhân vật phản diện, tuy Lục Cân Ca cũng xem như nhân vật phản diện, nhưng rất có cảm tình đối với Linh Tuyền Tông, cho đến ngày nay còn đang kiên trì báo thù.
Cho nên nói, dù là nhân vật phản diện cũng có ánh sáng. Ngươi có thể hận hắn, có thể chán ghét hắn, nhưng tâm vì tông môn mà không biết tự lượng sức mình báo thù thì phải chấp nhận, dù sao bên trong thế giới cây đổ bầy khỉ tan như hiện tại, loại người này thật là quá ít.
- Cùng bổn tọa đánh một trận?
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.
- Ngươi nghiêm túc?
Ánh mắt và ngữ điệu này để Đái Luật nhận ra là đang xem thường và khinh bỉ mình, cả giận nói.
- Có dám chiến hay không...
Một trọng quyền đánh trên mặt, cả người lăng không bay lên, bay ra mấy chục bước xa.
Dạ Tinh Thần lạnh lùng nói.
- Một rác rưởi có tư cách gì khiêu chiến tông chủ.
Đái Luật che má phải bị lõm đứng lên, cả giận nói.
- Nhân lúc người ta không để ý đánh lén, tính là anh hùng hảo hán gì!
Trên miệng nói như vậy, tâm lý lại hiện lên nổi chấn kinh. Tên kia, từ tới gần đến xuất thủ, thế mà linh niệm mình không thấy được!
Nhất định là vừa rồi mình đặt toàn bộ tâm tư ở trên thân Quân Thường Tiếu mà bỏ qua hắn.
- Tiểu tử.
Hồn ngưng trọng nói.
- Có việc ta phải nói cho ngươi biết, lấy thực lực ngươi bây giờ, đừng nói chiến Quân Thường Tiếu, ngay cả Dạ Tinh Thần này cũng đánh không lại!
Hắn từ trong một kích vừa rồi đại khái suy đoán ra thực lực Dạ Đế. Tuy Đái Luật tu luyện Thôn Phệ Tâm Kinh, trong khoảng thời gian ngắn đề thăng rõ rệt, nhưng đánh thật, kết quả khẳng định vẫn là bị ngược.
- Không có khả năng!
Đái Luật ở trong lòng gào thét.
- Ngươi không phải đã nói, ta gặp lại tên này là có thể tuỳ tiện giẫm hắn dưới chân sao!
- Ta đã nói.
Hồn bất đắc dĩ nói.
- Nhưng Dạ Tinh Thần trưởng thành quá nhanh, hoàn toàn siêu nhiên tốc độ tăng lên của võ giả Tinh Vẫn đại lục bình thường!
- Đồ bỏ đi.
Dạ Tinh Thần nơi xa không nhịn được nói.
- Nhanh biến mất trước mặt ta.
- Đáng giận!
Ánh mắt Đái Luật càng giận hơn.
Hồn an ủi.
- Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, nhanh rút lui.
- Rút lui?
Đái Luật đột nhiên cười rộ lên, cười rất điên cuồng, cười rất ma chướng, xóa đi máu chảy ở khóe miệng, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Tinh Thần nói.
- Nghe rõ ràng, lão tử không phải đồ bỏ đi!
- Xoát!
Phẫn nộ tiến lên, nắm tay phải hội tụ linh năng!
- Bốp —— ——
Nhưng, còn chưa đánh ra, Dạ Tinh Thần đã trong nháy mắt đến gần, một bước đánh vào bộ ngực hắn, lực lượng bạo liệt nổ tung trên da thịt khiến hắn sâu sắc cảm nhận được thống khổ!
- Oanh ——
- Phù phù!
Đái Luật rơi xuống bên ngoài hơn mười trượng, ngực bị công kích hiện lên vết lõm.
Dạ Tinh Thần đi đến trước mặt hắn, giống như một vị thần cao cao tại thượng nói.
- Ngay cả mình là đồ bỏ đi cũng không dám thừa nhận, ngươi đúng là đồ bỏ đi triệt để.
- Răng rắc!
Đái Luật nhịn đau, nắm chặt tay.
- Vù vù —— ——
Đột nhiên, tròng mắt hắn bắt đầu biến thành thảo nguyên xanh, lòng bàn tay cũng dần dần xanh hóa, thuộc tính màu xanh lá trong cơ thể giống như nước lũ vỡ đê điên cuồng hiện lên.
Tên này, ta đánh không lại!
Nhưng mà, khoảng cách gần như thế, hoàn toàn có thể thôn phệ...
- Xoát!
Dạ Tinh Thần đột nhiên ngồi xổm xuống, một tay chộp vào phía trên chân hắn, như là ngược Ngạo Vô Song, bắt đầu công kích qua hai bên!
Bộp! Bộp! Bộp!
Sau khi một phen cuồng oanh tạc, tư duy Đái Luật bị trọng thương, thôn phệ chi lực trong cơ thể nóng lòng muốn thử, có lẽ vì là chủ nhân, lại có lẽ bởi vì Dạ Tinh Thần quá bá đạo, đã lùi về đan điền.
- Tinh Thần.
Quân Thường Tiếu nói.
- Đừng quấy nhiễu sư muội của ngươi.
- Biết rồi.
Dạ Tinh Thần dừng lại, kéo Đái Luật đã ngất ra khou3 khu vực này, phất tay ném hắn ra ngoài.
- Đồ bỏ đi.
- Nên trở về với đống rác rưởi của ngươi đi.
- Phù phù!
Đái Luật bị ném đi, rơi trên mặt đất đầy cát vàng. Hôm nay, hắn gặp Dạ Tinh Thần lần thứ ba, lại bị ngược trăm ngàn lần mà tuyên bố kết thúc.
- Aiz.
Hồn bất đắc dĩ thở dài.
- Tại sao ta lại gửi thân vào xác tên ngu ngốc này chứ?