Chương 804. Chương 804: Cơm chiên thương tâm
Đái Luật kéo thân thể suy yếu đi dưới bão cát đầy trời, bóng lưng lộ ra vẻ uể oải.
- Tiểu tử, đừng nhụt chí.
Hồn giữ vững tinh thần an ủi.
- Không có Thôn Phệ Huyết Mạch, còn có Thôn Phệ Tâm Kinh, chỉ cần lĩnh ngộ tầng thứ càng cao, cũng có thể vô địch khắp thiên hạ!
Về đến thế giới của mình là đường tắt hắn nghĩ đến để chữa trị bản thân nhanh nhất và mạnh lên nhanh nhất. Không nghĩ tới, trận pháp Trận Đế bố trí bị sửa đổi, hoàn toàn trở nên lạ lẫm, chỉ có thể tiếp tục kiên trì kế hoạch khi trước, trọng điểm bồi dưỡng tên nhân loại này. Tuy ngu ngốc một chút, tuy lỗ mãng một chút, thế nhưng chờ sau khi hắn cường đại, cắn nuốt linh hồn hắn, triệt để khống chế thân thể, mình có thể muốn làm gì thì làm!
Đái Luật cũng không biết, trước mặt Hồn hắn cũng chỉ là một con cờ, ngược lại cảm thấy cảm động, thời điểm thụ thương có người đến an ủi mình.
- Hô!
Thở ra một hơi, nắm chặt tay.
- Ta sẽ cố gắng tu luyện, nỗ lực mạnh lên, mãi đến có một ngày, để Dạ Tinh Thần và Quân Thường Tiếu quỳ gối dưới chân!
- Hảo nam nhi, có chí khí!
- Cho nên.
Hồn giật giây.
- Đừng cứ tìm hung thú và hoa cỏ cây cối thu lấy năng lượng, trực tiếp đi thu năng lượng võ giả sẽ đề thăng nhanh hơn.
Trên đường tiến về Bắc Mạc Châu, hắn đã từng đề nghị qua. Nhưng sau khi Đái Luật dần dần khống chế thôn phệ chi lực, cũng chỉ ra tay từ hung thú và thực vật, căn bản không đi thu võ giả. Xác thực mà nói, từ khi nắm giữ năng lực thôn phệ, đại bộ phận cảnh giới đề thăng bắt nguồn từ thu lấy hung thú, trừ phi gặp phải võ giả tìm phiền toái, rất ít chủ động động thủ.
- Không cừu không oán, đi thu năng lượng bọn họ có chút không ổn?
Luật nói.
- Tiểu tử.
Hồn dụ dỗ.
- Tại thế giới này, ngươi không chết cũng là hắn vong, mang theo lòng nhân từ sẽ chỉ đẩy mình đến vực sâu vạn trượng.
Ánh mắt Đái Luật dần dần lạnh lẽo.
- Nghe ta.
Hồn tiếp tục giật giây.
- Chỉ có thu lấy của võ giả mới có thể càng nhanh mạnh lên, mới có thể báo thù rửa hận, mới có thể trở thành chúa tể phương thiên địa này!
Hiển nhiên, trên năng lực lừa dối, hắn mạnh hơn hệ thống một chút.
- Tốt!
Đái Luật nói.
- Ta thử một chút!
- Hả?
Phía trên quan lộ thông hướng Hoàng Sa Thành, hắn nhìn thấy lão già sắp chết đang sải bước mà đi, con mắt xanh lét nói.
- Là hắn!
Người Đái Luật nhìn thấy chính là thái trưởng lão Thừa Phong Môn Từ lão quái vừa bế quan mà ra, chuẩn bị đi vào trong thành làm ít chuyện.
- A! A!
- Tiền bối, ta sai! Ta sai!
- Ầm ầm ầm ầm ——.
Đêm tối đến, Đái Luật mang mặt mũi bầm dập ngồi xổm ở trong sơn động ẩm ướt, tựa như mèo nhỏ đáng thương đang một mình liếm láp vết thương, Hồn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gầm thét.
- Ngươi… mẹ nó tìm ai không tốt, phải tìm Vũ Hoàng mới được sao!
Vạn Cổ tông.
Quân Thường Tiếu ngồi ở trong đại điện. Không gian thông đạo phong ấn được vững chắc, xâm lấn thế giới Hồn Tộc cũng không phải trong thời gian ngắn. Cho nên việc này trong lòng hắn tạm thời có một kết thúc, lúc này quan trọng nhất vẫn là cân nhắc như thế nào hoàn thành nhiệm vụ Sử Thi.
- Tuy nhiệm vụ Sử Thi đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất, nhưng nhất định phải vượt mức hoàn thành tại kết toán năm sau mới được.
Quân Thường Tiếu thì thầm.
- Còn có giải đấu Thực Thần.
- Khoảng cách đến khi bắt đầu cũng chỉ hai ba tháng, không biết con bé kia chuẩn bị thế nào rồi?
Nghĩ đến đó, Quân Thường Tiếu đứng dậy tiến về Thực Đường.
Vừa đi vào thì thấy Lý Thượng Thiên và bọn người Tư Mã Trọng Đạt ngồi xổm xuống gào khóc, nước mắt thấm ướt một mảng lớn.
Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ, Lý Phi và Tự Tang Chi Thể để hai người bọn họ rơi vào trạng thái bi quan chán đời?
Không đúng!
Tiểu tử kia đang lịch luyện trong tháp tu luyện, không có ở nơi này.
- Tông chủ...
Lý Thượng Thiên lau nước mắt và nước mũi, khóc ròng nói.
- Cơm chiên của Liễu sư tỷ, quá... Quả thực ăn quá ngon...
Lúc này Quân Thường Tiếu mới phát hiện, trên mặt bàn phía trước đặt một chén cơm chiên, từ màu sắc nhìn thì không có gì khác biệt cơm chiên trước kia, trắng mắt liếc bọn họ một chút.
- Cũng không phải là chưa ăn qua, nhìn tiền đồ hai người các ngươi kìa.
- Không... Không phải...
Lý Thượng Thiên khóc nói.
- Cơm chiên này khác biệt trước kia, sau khi ăn... hức... khiến ta lại khóc một hồi...
- Mới nghiên cứu chế tạo à?
Quân Thường Tiếu đi đến trước bàn, cầm lấy cái muỗng nói.
- Bổn tọa đến nếm thử....
- Lê đường chủ!
Thiện ngoài phòng ăn, Liễu Uyển Thi cười nói.
- Hôm nay ta vừa nghiên cứu ra một loại cơm chiên hoàn toàn mới, mùi vị rất tốt!
Lê Lạc Thu cười nói.
- Ngươi càng nói như vậy, ta càng rất ngạc nhiên nha.
- Chỉ có thể ngửi, không thể ăn!
- Vì cái gì?
- Bởi vì...
Khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu đột nhiên cao ngạo nói.
- Ta bỏ vào một loại gia vị đặc thù trong cơm chiên, ăn rồi sẽ khống chế không nổi tâm trạng mà khóc lên!
Lê Lạc Thu kinh ngạc nói.
- Thần kỳ như vậy?
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi vào Thực Đường, kết quả vừa vững thân thể thì sững người đứng tại chỗ, bởi vì bên trong ngồi xổm ba người, đang che mặt gào to khóc lớn.
- Nha... Nha đầu...
Quân Thường Tiếu vừa lau mắt, vừa khóc ròng nói.
- Ngươi …… bên trong cơm chiên này... Có phải thả bom cay hay không...
- A?
Liễu Uyển Thi há hốc mồm.
- Các ngươi ăn cơm chiên rồi à?
Quân Thường Tiếu và hai người Lý Thượng Thiên khóc trọn vẹn nửa canh giờ, mí mắt khóc sưng mới khôi phục lại. Liễu Uyển Thi giống hài tử phạm sai lầm, tựa ở trong góc tường cúi đầu, tay nhỏ xoa góc áo, thấp giọng nói.
- Tông chủ, thật xin lỗi... Ta không nghĩ tới các ngươi sẽ ăn chén cơm chiên này...
- Không tệ, không tệ.
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, xóa đi nước mắt nơi khóe mắt nói.
- Cơm chiên mới nghiên cứu chế tạo có mùi vị tốt hơn trước kia nhiều, nếu như cầm đi tham gia giải đấu Thực Thần, nhất định có thể để ban giám khảo ăn đến mức lệ rơi đầy mặt.
- Tông chủ, đây chỉ là ta tùy tiện nghiên cứu, tham gia giải đấu Thực Thần, còn có thức ăn ngon hơn.
Liễu Uyển Thi nói.
- Còn có ngon hơn à?
Quân Thường Tiếu nói.
- Như thế mà nói, tham gia giải đấu Thực Thần lấy được quán quân, khẳng định dễ như trở bàn tay!
- Tông chủ.
Liễu Uyển Thi nhíu mày.
- Ngươi chắc không biết, đương đại Thực Thần phái ra đệ tử đắc ý nhất của mình dự thi.
- Ồ?
Quân Thường Tiếu quay đầu nhìn về phía Lê Lạc Thu, Lê Lạc Thu nói.
- Năm mươi năm trước, một nam nhân tên Thực Vi Thiên liên tục vô địch 5 giải đấu Thực Thần, được vinh dự đương đại Thực Thần.
- Trâu bò!
Liên tục vô địch 5 giải đấu Thực Thần, tuyệt đối không phải dựa vào vận khí, mà phải có bản lĩnh thật sự trên nấu nướng chi đạo.
Lê Lạc Thu tiếp tục nói.
- Thực Vi Thiên lúc tuổi già thu một người tên Tống Bảo Bối làm quan môn đệ tử, sau khi bồi dưỡng mấy năm đã từng công bố ra bên ngoài, hắn ta đã kế thừa chín thành y bát của mình.
- Giải đấu Thực Thần còn chưa bắt đầu, rất nhiều người đã nhận định, đệ tử Thực Thần chắc chắn đoạt được vô địch giải đấu này, có lẽ sẽ như người trước vậy, liên tục vô địch giải đấu sau này, trở thành một đời Thực Thần mới.
Quân Thường Tiếu nói.
- Như thế, Tống Bảo Bối này là uy hiếp nhất trên đường ngươi đoạt giải quán quân?
Lê Lạc Thu nói.
- Rất nhiều lão tiền bối từng thu được vô địch giải đấu Thực Thần biết được Thực Vi Thiên phái đệ tử xuất chiến, ào ào để đồ đệ mình tham chiến, giải đấu Thực Thần giới này có thể nói cao thủ như mây, chòm sao hội tụ....
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật. Nhiệm vụ Sử Thi là để Liễu Uyển Thi lấy ba hạng đầu giải đấu Thực Thần, hắn còn tưởng rằng sẽ rất nhẹ nhàng, hiện tại xem ra, có thể phân loại làm nhiệm vụ Sử Thi thì đã định trước không đơn giản!
- Khó khăn mới có khiêu chiến.
Quân Thường Tiếu nói.
- Bổn tọa tin tưởng ngươi nhất định có năng lực ép các lộ cao thủ, nâng…lên cúp giải đấu Thực Thần!
- Ừm!
Liễu Uyển Thi nghiêm túc gật đầu, nói.
- Đệ tử sẽ không cô phụ tông chủ kỳ vọng!
- Cố lên!
- Cố lên!
Sau khi cổ vũ cho đệ tử, Quân Thường Tiếu tiến về Dược Đường.
- A?
Liễu Uyển Thi đang chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu sách dạy nấu ăn, mới vừa đi tới nhà bếp, kinh ngạc nói.
- Chén cơm chiên kia sao không thấy nữa rồi?
- Hu hu hu...
Hậu sơn, Tử Lân Yêu Vương ngồi chồm hổm trên mặt đất, mắt lệ tuôn như suối ngăn không được, dưới chân còn để cái chén không còn một hạt gạo thừa.
Quân Thường Tiếu ăn được một ngụm nhỏ khóc to nửa canh giờ.
Tên này... Ăn sạch toàn bộ.