Chương 809. Chương 809: Thiếu niên có tiền
Thiếu niên tùy tiện xuất ra trăm vạn lượng ngân phiếu, con mắt cũng không cần chớp!
Bằng hữu này, Quân Thường Tiếu ta nhất định kết giao!
- Còn đói bụng nữa không? Nếu không lại ăn bát cơm chiên nha?
- Ăn cơm chiên cũng không có dinh dưỡng gì.
- Tử Lân, đi bờ sông bắt con gà hay cá chép đến để Đô Đô làm cá chép giấm đường cho hắn bồi bổ thân thể.
Một khi Quân tông chủ nhiệt tình, thật làm cho người có chút không chịu nổi.
- Cá chép giấm đường?
Thiếu niên cả kinh.
- Cái này là đồ ăn trong thi đấu trù nghệ tây nam Dương Châu lúc trước, một nữ hài gọi Liễu Uyển Thi làm nhỉ?
- Ngươi nghe nói qua?
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói.
- Đương nhiên!
Thiếu niên nói.
- Ta không có yêu thích gì, chỉ thích ăn thiên hạ mỹ thực!
Tốt. Một người có sở thích giống với Chân Đức Tuấn!
Chỉ tiếc, tu vi cặn bã một chút, không có cần thiết lôi kéo đến tông môn, chờ chút... Nếu như tên này rất có tiền, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
- E hèm.
Quân Thường Tiếu thấm giọng nói, chỉ Liễu Uyển Thi.
- Nàng là Liễu Uyển Thi, cá chép giấm đường cũng là do nàng làm.
- A!
Thiếu niên trừng to mắt, khó có thể tin nói.
- Ngươi... Ngươi chính là Liễu Uyển Thi?
- Ừm.
Liễu Uyển Thi nói.
- Trời ạ, trời ạ!
Thiếu niên đứng lên, bụm mặt.
- Ta không phải đang nằm mơ? Thật sự là nàng sao!
Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng, tự giới thiệu mình.
- Bỉ nhân Quân Thường Tiếu, tông chủ Vạn Cổ tông.
Thiếu niên hiển nhiên không quan tâm hắn, mà chỉ tỉ mỉ dò xét Liễu Uyển Thi.
- Khó trách cơm chiên vừa rồi ăn ngon như vậy, thì ra là vô địch thi đấu trù nghệ làm!
- Tiểu hữu.
Quân Thường Tiếu nói.
- Còn không biết thân phận của ngươi?
- Liễu cô nương.
Thiếu niên chân thành nói.
- Nếu như có thể ăn được cá chép giấm đường ngươi làm vậy khẳng định là có phúc ba đời!
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật. Đường đường một tông chủ lại bị coi nhẹ, hay là nói, ở trong mắt cái tên ăn hàng này, quan trọng nhất là đầu bếp?
- Tử Lân, còn thất thần làm gì.
Quân Thường Tiếu thúc giục.
- Nhanh bắt cá
- Vâng!
Tử Lân Yêu Vương lập tức đi. Lẽ ra, thân là thú tộc chi vương đi làm loại chuyện này khẳng định xấu hổ, nhưng nghĩ tới lập tức có thể ăn đến cá chép giấm đường Liễu Uyển Thi làm, cho nên vẫn rất cần cù, rất kích động.
- Tiểu hữu, đệ tử ta còn muốn đi tham gia giải đấu Thực Thần, vì ngươi tự mình vào bếp, sợ rằng sẽ chậm trễ hành trình...
Quân Thường Tiếu nói.
Thiếu niên nghe vậy thì bối rối, gãi đầu nói.
- Ta không có tiền.
- Không có tiền?
Trên mặt Quân Thường Tiếu xuất hiện vẻ thất vọng.
- Có điều.
Thiếu niên nghĩ một lát, nói.
- Ta có một vạn Thiên Nhiên Linh Thạch, nếu như Liễu cô nương không chê, nguyện làm bổ khuyết chậm trễ hành trình.
- Không chê, không chê.
Quân Thường Tiếu cười nói.
Mang trăm vạn lượng ngân phiếu, còn có 1 vạn Thiên Nhiên Linh Thạch, quả nhiên là bằng hữu đáng giá kết giao!
Nhưng mà, làm sao lại một người lên đường?
Không sợ bị người khác ăn cướp à?
Có khả năng người trong nhà nghiêm, không cho ra ngoài, hắn tự mình vụng trộm chạy ra, lại quen sinh hoạt áo đến thì đưa tay, cơm đến há miệng, cho nên mới đói ngất trên đường.
Thế giới của kẻ có tiền, quả nhiên không thể hiểu được.
Hệ thống....
- Kí chủ này của mình không có ưu điểm khác, duy nhất có là suy nghĩ quá nhiều.
Thiếu niên thật xa hoa, lấy ra 1 vạn Thiên Nhiên Linh Thạch, từ đầu đến cuối cũng không nhíu mày một cái, dường như vật liệu không phải của hắn.
- Cá đến!
Tử Lân Yêu Vương bắt mấy con cá chép từ bên hồ về.
Quân Thường Tiếu cười nói.
- Đô Đô, làm một phần cá chép giấm đường cho vị tiểu hữu này.
- Vâng.
Liễu Uyển Thi buộc tạp dề, lựa ra một con cá chép thích hợp nhất, sau đó đặt ở trên thớt gỗ, bắt đầu thuần thục cạo vảy, bỏ đi nội tạng.
Thiếu niên sợ hãi than.
- Từ thủ pháp mây bay nước chảy là có thể nhìn ra, Liễu cô nương hẳn là trù nghệ đại sư!
Hai phút đồng hồ sau. Cá chép giấm đường tạo hình đẹp mắt ra nồi, đặt trên bàn cơm lâm thời. Bởi vì liên quan đến cách điều chế và cách làm, cho nên quá trình làm đồ ăn tỉnh lược để phòng bị người có quyết tâm học làm.
- Nếm thử đi.
Liễu Uyển Thi nói.
- Ừm.
Thiếu niên ngồi xuống, nhẹ nhàng mở cái nắp trên mặt bàn. Bên trong đang bày món ăn, cái muỗng, cùng một đôi đũa, từ màu sắc mà nhìn, tựa như dùng vàng chế tạo!
- Ơ.
Quân Thường Tiếu kinh ngạc.
- Kẻ có tiền!
Ngay cả mình ăn cơm cho tới bây giờ đều là đũa trúc, bát sứ, thỉnh thoảng sẽ dùng khu mua sắm mở ra ly nhựa plastic dùng một lần có chức năng nóng lạnh, loại dụng cụ ăn uống dùng khoáng thạch trân quý chế tạo này, chưa từng suy nghĩ qua!
Trong mắt sáng Liễu Uyển Thi hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng để ý không phải bộ đồ ăn đắt đỏ, mà là động tác đối phương chậm chạp tỉ mỉ. Thiếu niên dọn xong bộ đồ ăn, nhẹ nhàng cầm lấy đũa, toàn bộ trình tự đâu vào đấy, bên trong ánh mắt hiện lên một loại ánh sáng rất nghiêm túc.
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.
- Đây là một tên ăn hàng có kinh nghiệm!
Thiếu niên gắp một khối thịt cá, thả vào trong miệng. Hắn không có nhai, mà chính là dùng vị giác trên đầu lưỡi cảm thụ thực vật.
Tiếp đó, mày nhăn lại, mở giãn ra, lại nhăn lại... Trên mặt thiếu niên biểu lộ không ngừng chuyển đổi, dường như chiến trường chém giết thảm liệt.
Lão đệ!
Ngươi đang ăn đó!
Quân Thường Tiếu nhìn đã gấp, hận không thể tiến lên, cướp thực vật bên trong miệng giúp hắn ăn hết. Cẩn thận phẩm xong, thiếu niên bắt đầu nhai. Theo hàm răng mỗi một lần chuyển động, nước thịt ở trong miệng dần dần tràn ngập, hắn nhắm mắt lại, linh hồn tựa như đã bay đến bên ngoài cửu tiêu.
Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, từ gương mặt rơi trên bàn. Thiếu niên nuốt xuống, để đũa xuống, giơ cánh tay lên lau nước mắt, nức nở nói.
- Có thể ăn mỹ thực như thế, đời này sống không hối hận!
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật. Đừng nhìn tuổi tác tên này không lớn, nói chuyện và hành động, nhìn rất lão luyện.
- Chậc!
Thiếu niên để một không gian giới chỉ lên bàn, nói.
- Nhân gian mỹ thực, há có thể dùng vạn linh thạch để cân nhắc, cái này còn có thêm 1 vạn, mời cầm lấy đi!
Quân Thường Tiếu lấy, ôm quyền nói.
- Từ bộ dáng tiểu hữu ăn cơm, bổn tọa đã nhìn ra nhất định là rất có tạo nghệ trong đạo ăn uống!
Thiếu niên có chút hổ thẹn nói.
- Ta tuy lười, nhưng duy chỉ có phương diện ăn uống là tương đối có nghiên cứu, thực vật bình thường khó vào miệng ta.
- Để mình đói ngất đi cũng kiên trì không ăn đồ ăn không thích ăn, bổn tọa nhìn ra!
Quân Thường Tiếu nói.
Thiếu niên cười một tiếng, cất kỹ bộ đồ ăn nói.
- Ta ăn no.
- Ăn một miếng thì no bụng?
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.
Thiếu niên nói.
- Ta ăn cơm không phải vì đỡ đói, mà chỉ vì tế phẩm, huống chi, lúc trước vừa ăn xong một chén cơm chiên....
Một tên kỳ lạ như thế, đáng đời đói ngất đi.
- Cái kia...
Tử Lân Yêu Vương nói.
- Ta có thể ăn vài miếng không?
Nhìn thấy thiếu niên ăn khóc, dạ dày hắn sớm bắt đầu dời núi lấp biển.
- Ăn đi.
Xoát!
Tử Lân Yêu Vương đi tới, không chuyên nghiệp như thiếu niên, trực tiếp há miệng gặm một miệng lớn, bắt đầu lệ rơi đầy mặt....
- Quý danh tiểu hữu?
- Ta họ Tiền, gọi ta Tiền Bất Đa là được.
- Tên rất hay!
- Nghe Quân tông chủ mới vừa nói, muốn dẫn Liễu cô nương đi tham gia giải đấu Thực Thần?
- Không sai.
- Vừa lúc ta cũng muốn đi Đại Tôn hoàng thành, chẳng biết có tiện đồng hành hay không?
- Không thành vấn đề, thế nhưng, Tiền lão đệ đi hoàng thành làm gì?
- Nhận được ban tổ chức hậu ái, để Tiền mỗ đi làm giám sát thẩm tra giải đấu Thực Thần giới này.
- A.
Quân Thường Tiếu đột nhiên ngừng chân, mặt mũi ngốc trệ.
- Ngươi... Ngươi là giám sát thẩm tra giải đấu Thực Thần?
- Đây là lệnh bài giám sát thẩm tra của ta.
Tiền Bất Đa xuất ra một cái lệnh bài bằng viền vàng, phía trên viết—— đánh giá chung thẩm giải đấu Thực Thần giới thứ bốn mươi chín.
Mẹ ơi!
Còn là đánh giá chung thẩm!.
- Tiền huynh đệ, ngươi và ta mới quen như đã thân, hận gặp mặt muộn, ngân phiếu và 2 vạn linh thạch này, bổn tọa nói sao cũng không thể cầm, mời nhanh lấy trở về đi.