Chương 813. Chương 813: Không khách khí
Thanh Mai Trúc Lan tứ đại đầu bảng đi xong, Quân Thường Tiếu nói.
- Đường đại công tử, tìm bổn tọa có chuyện gì?
Đường Lễ hơi nhíu mày lại. Làm đại công tử đời thứ ba Đường gia, kết giao không ít tông chủ đại tông môn, gặp mặt đều lấy họ mà xưng, không có ngườ nàoi dám lấy bổn tọa để xưng. Thực ra Quân Thường Tiếu xưng bổn tọa từ xưa đến nay, một vài người khắp nơi sẽ xem khúc dạo đầu này như cơn gió thoảng qua.
Đây là thói quen của hắn. Có điều, có lúc cũng sẽ phân biệt người và phân biệt địa điểm. Ví như đối mặt Đường Nhân và Hàn thành chủ sẽ xưng Quân mỗ, dạng này thân thiện một chút, còn thế lực tông chủ hoặc kẻ thù thì khẳng định tự xưng bổn tọa.
Đối mặt Đường Lễ, tự xưng bổn tọa. Đại biểu Quân Thường Tiếu cũng không có coi tên này là bằng hữu để đối đãi. Cũng không phải bởi vì đứng một đội với Đường Nhân, mà chính là tên trung niên vừa rồi đến mời mình, lúc hô lên Đường đại công tử Đường gia Đường Lễ, thần thái thanh âm kia chảnh đến mức sắp bay lên trời. Hạ nhân đức hạnh này, chủ tử khẳng định cũng rất cao ngạo.
Quả nhiên.
Lần đầu gặp mặt Đường đại công tử tướng mạo trắng nõn này, mặc dù đối phương biểu hiện rất ôn hòa nhưng hai lông mày ngạo nghễ không ép xuống được. Mình hợp tác với Đường Nhân rất bí mật, hắn khẳng định không biết. Hôm nay chủ động tới mời mình, hẳn là thấy tông môn gần đây danh tiếng luôn rực rỡ.
Quả nhiên.
Để hắn đoán đúng.
Đường Lễ cười nói.
- Quân tông chủ thiếu niên anh tài, tông môn gần đây cũng có tên trên bảng, khiến bản thiếu ngưỡng mộ, hôm nay mời đến chỉ hy vọng có thể kết giao bằng hữu.
Nếu như tại thời điểm Quân Thường Tiếu có nhu cầu cấp bách tìm đồng bọn sinh ý, khẳng định sẽ nghiêm túc đối đãi. Hiện tại, lời khách sáo nghe một chút thì được, căn bản không để ở trong lòng.
Quân Thường Tiếu có chút lúng túng nói.
- Để Đường đại công tử tốn kém, bổn tọa có chút ngượng ngùng.
- Không sao, không sao.
Đường Lễ cười nói.
- Món tiền nhỏ ấy, bản thiếu sẽ không để ý.
- Đã như vậy.
Quân Thường Tiếu cầm lấy menu bên cạnh, nói.
- Quân mỗ sẽ không khách khí gọi món ăn.
- Mời.
Đường Lễ cười nói.
- Cũng đừng chọn.
Quân Thường Tiếu để menu xuống, nói.
- Mỗi món một phần đi.
Đường Lễ khẽ giật mình.
- Trên thực đơn này chí ít có trăm loại, Quân tông chủ có thể... Ăn hết?
- Chắc chắn ăn không hết rồi.
Quân Thường Tiếu nói.
- Có điều, nếu như phối hợp vài hủ rượu quý danh cao cấp, hẳn không vấn đề gì....
Đường Lễ co giật khóe miệng.
- Để xem.
Quân Thường Tiếu nói.
- Nhìn bộ dáng Đường đại công tử đau lòng, vậy gọi vài bát cơm và bàn thức nhắm thích hợp một chút là được.
- Không, không!
Đường Lễ vội nói.
- Quân tông chủ đã có thể ăn, bản thiếu không thể không theo.
Nhìn về phía bà lão đang chờ ở bên cạnh, nói.
- Tân chưởng quỹ, tất cả đồ ăn quý điếm, một loại một đĩa.
- Vâng, Đường công tử.
Tân chưởng quỹ đang muốn rời khỏi, Quân Thường Tiếu hỏi.
- Ăn không hết, có thể đóng gói mang về không?
Đường Lễ kém chút ngã xuống đất. Đại ca, ăn không hết cũng đừng gọi nhiều như vậy chứ, đóng gói là sao!
Hay là nói, bản thiếu không thiếu tiền, ngươi ra sức lãng phí!
Tân chưởng quỹ cười nói.
- Nếu là bằng hữu của Đường đại công tử, đương nhiên có thể đóng gói mang về.
- A.
Quân Thường Tiếu đáp một tiếng, nhìn về phía Đường Lễ.
- Ta còn có một người đệ tử còn chưa ăn cơm, không ngại để hắn tới chứ?
Đường Lễ lễ độ nói.
- Không ngại....
Không bao lâu, Tử Lân Yêu Vương được tông chủ truyền âm chạy tới ngồi xuống, con mắt nhất thời trợn tròn, bởi vì phía trên bàn tròn có rất nhiều thức ăn, đến nổi không có chỗ để thêm món.
Rất nhiều hạ nhân bưng đồ ăn đứng bên cạnh!
Cái này... Tình huống này là như thế nào!
- Tử Lân.
Quân Thường Tiếu nói.
- Từ tông môn đuổi tới hoàng thành, ngươi thật lâu không có ăn cơm, hôm nay Đường đại công tử làm chủ mời ăn cơm, ngươi đừng khách khí, cứ ăn thoải mái.
Truyền âm.
- Ăn hết sạch cho ta, ăn không đủ lại gọi thêm!
Tử Lân Yêu Vương ngây người, có điều tông chủ đã nói như vậy, thở một hơi thật dài, nói.
- Đã như vậy, vậy ta không khách khí.
Đường Lễ nói.
- Mời!
Vừa dứt lời, quần áo trên thân Tử Lân Yêu Vương nhất thời bạo liệt, loã lồ ra nội khố đỏ chót. Biến cố bất chợt đến, Đường đại công tử cả kinh kém chút từ trên ghế ngã xuống đất.
Biểu hiện trên mặt Quân Thường Tiếu trực tiếp sụp đổ.
Mẹ ngươi!
Ăn một bữa cơm cũng bạo y phục, tên này đúng là bị bệnh nguy kịch... Không, không có thuốc nào cứu được!
- Quân tông chủ, đệ tử này...
Biểu hiện trên mặt Đường Lễ cũng rất đặc sắc, dù sao người đại gia tộc đi ra đều rất có hàm dưỡng, loại hành động loã lồ thân thể này, thực sự không còn thể thống.
Quân Thường Tiếu nói.
- Đường đại công tử chớ để ý, đệ tử này ưa thích trần truồng ăn cơm....
Đường Lễ sụp đổ.
- Thật có nhã hứng!
Tử Lân Yêu Vương hoàn toàn coi nhẹ ánh mắt dị dạng của người khác, đem mấy món ăn mặn tới trước mặt, bắt đầu ăn như hổ đói. Tuy mùi vị kém quá xa Liễu Uyển Thi làm, nhưng ít ra ngon hơn thịt tươi, miễn cưỡng có thể chịu đựng nuốt xuống bụng.
- Đừng chỉ ăn thôi, uống rượu đi.
Quân Thường Tiếu nói.
- Tốt xấu gì cũng mấy vạn lượng một vò đó.
- Ừm…
Tử Lân Yêu Vương tay năm tay mười, một tay bới cơm, một tay khác cầm lấy vò rượu, thừa cơ uống ừng ực mấy ngụm. Nếu như nhân loại ăn nhiều đồ ăn như vậy, khẳng định ăn không hết, nhưng làm Thú tộc, chỉ cần buông ra lượng ăn, có thể ăn sạch sẽ toàn bộ Di Hồng Lâu. Nhìn hắn ăn ngon như vậy, Quân Thường Tiếu cũng đói, cũng không để ý tới thân phận tông chủ bắt đầu ăn uống thả cửa. Kết quả là, hình ảnh hiện ra trong phòng là Đường Lễ trừng tròng mắt nhìn hai người bọn hắn ăn như hổ đói, gió cuốn mây tan!
- Quân tông chủ...
- Có việc từ từ nói, chờ bản tọa ăn no bàn lại!
Tốt thôi.
Đường Lễ không nói nữa. Nửa giờ sau, trên mặt bàn chồng lên vô số món ăn, phía trên cả váng dầu cũng không còn, ăn vô cùng sạch sẽ, còn rượu mấy vạn lượng một vò cũng uống năm sáu vò....
Bắp thịt trên mặt Đường Lễ run rẩy. Tuy hắn không thiếu tiền, nhưng tiêu phí cực cao ăn nhiều như vậy, uống nhiều như vậy tại Di Hồng Lâu, thời điểm tính sổ sách khẳng định rất lớn!
Kẻ có tiền cũng không phải gió bỗng dưng thổi tới, cho nên cũng sẽ rất rất đau lòng.
- Hức.
Quân Thường Tiếu dựa vào ghế, ợ no nê, xỉa răng nói.
- Đa tạ Đường công tử thịnh tình khoản đãi.
Đường Lễ không thất lễ, đau lòng cười một tiếng, khóe mắt còn đang nhìn tên đệ tử Vạn Cổ tông kia, bởi vì tên này ăn nhiều nhất, nhưng từ trạng thái mà xem, như là mới lửng dạ!
- Tông chủ.
Tử Lân Yêu Vương nói.
- Còn có thể gọi tiếp sao?
- Cái này...
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Đường Lễ nói.
- Phải xem làm chủ Đường công tử.
Tâm tình Đường Lễ hiện tại hoàn toàn có thể dùng từ đau xót để hình dung, nhưng vì biểu hiện mình rộng lượng, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui nói.
- Mời tùy tiện.
- Đã vậy thì đến một phần, nhớ kỹ, mang lên bốn vò mỹ tửu.
Quân Thường Tiếu nói.
Đã có người mời khách. Lấy nguyên tắc của hắn, có thể ăn thì ăn, tuyệt không khách khí!