Chương 818. Chương 818: Tú Đao Công?
Tinh Vẫn đại lục không có lửa Táo Quân, cho nên sau khi Liễu Uyển Thi lấy ra, không có người nào nhìn ra được đến cùng là hỏa chủng gì. Cái này cũng không quan trọng. Quan trọng là, sau khi lửa Táo Quân xuất hiện, hỏa diễm tất cả người dự thi, bao gồm Tử Ẩn Hỏa của Tiền Tống Bảo đều bị áp chế, rất có tư thái vương giả quân lâm thiên hạ!
- Nhất định không phải phàm vật!
- Không nghĩ tới, trong đương đại lại còn có hỏa chủng áp chế Tử Ẩn Hỏa!
- Tiểu nữ oa không đơn giản!
Mười tên giám sát thẩm tra sợ hãi thán phục nghị luận. Tuy hỏa diễm không thể đại biểu kỹ thuật trù nghệ, nhưng hỏa diễm đẳng cấp cao không thể nghi ngờ sẽ mang đến trợ giúp cực lớn trên phương diện nấu nướng.
- Thi đấu trù nghệ Tây nam Dương Châu, lão phu có tìm hiểu qua, nhưng không nghe nói bé con này có hỏa diễm cường đại, thậm chí lúc ra trận đấu, còn cần củi mộc sinh hỏa.
- Có lẽ đối thủ quá yếu, không cần thiết vận dụng.
- Vậy là, có lẽ nàng có thể mang đến cho chúng ta kinh hỉ rất to lớn.
Giám sát thẩm tra ào ào khóa chặt mắt trên thân Liễu Uyển Thi, Liễu Uyển Thi cũng cảm giác được mình phóng xuất lửa Táo Quân ra, động tĩnh có chút lớn, vội vàng thu khí tức lại.
- Vù vù!
Không có lực áp bách cấp vương giả, hỏa diễm người dự thi lần lượt khôi phục như lúc ban đầu. Chỉ là, sau khi trải qua việc này, sắc mặt mọi người ngưng trọng không gì sánh được. Ngay từ đầu, bọn họ không có để Liễu Uyển Thi ở trong mắt, dù sao thế hệ nữ lưu, tới tham gia giải đấu Thực Thần, cũng bởi vì tây nam Dương Châu không người. Nhưng khi phóng xuất lửa Táo Quân ra, thể hiện ra áp bách cực mạnh, mọi người liền ý thức được, bé con này là kình địch trên đường mình đoạt giải quán quân!
- Liễu cô nương.
Sau khi Tiền Tống Bảo ổn định hỏa diễm, kinh ngạc nói.
- Không ngờ ngươi còn có hỏa diễm mạnh như vậy!
- Đừng nói chuyện.
Liễu Uyển Thi nói.
- Chuyên tâm nấu nướng.
- Được.
Tiền Tống Bảo ngậm miệng lại, sau khi kiểm tra Hỏa Hậu sinh tốt, lấy ra một cân thịt bò, chọn lựa các loại phụ liệu bên trong sọt.
- Keng!
Đột nhiên, tiếng rút ra khỏi vỏ truyền tới. Người dự thi đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vô ý thức nhìn lại, chỉ thấy trung tâm trước bếp lò Lâm Diệu đã lấy ra thái đao ngăm đen treo bên hông, một cánh tay khác chợt đập vào phía trên thớt gỗ. Linh năng chấn động, các loại nguyên liệu nấu ăn bày phía trên nhất thời bay lên!
- Xoát!
- Xoát!
- Xoát!
Đao quang kiếm ảnh, giăng khắp nơi.
- Đao pháp thật nhanh!
Một tên cường giả cấp bậc Vũ Vương cau mày.
- Trong một hơi chí ít xuất đao hơn trăm lần!
- Một trăm năm mươi sáu lần.
Quân Thường Tiếu cho số lần chính xác xuất đao, cũng nói.
- Không cố gắng tu luyện đao đạo, chạy tới làm đầu bếp thì còn ra thể thống gì.
Hệ thống nói.
- Người có chí riêng.
- Cũng đúng.
Quân Thường Tiếu bày tỏ đồng ý. Dù sao lấy tướng mạo của mình không nói có thể trở thành cường giả mạnh nhấ tại dị giới, chí ít có thể gối đầu đùi lên mỹ nữ Vũ Đế tướng mạo tuyệt mỹ tiếu ngạo giang hồ, nhưng hết lần này tới lần khác lại thành một tông chủ.
Aiz. Tạo hóa trêu ngươi.
Hệ thống.
- Ngươi không biết xấu hổ như vậy, người trong nhà biết không?
- Xoát!
Lâm Diệu thu thái đao về vỏ, đống lớn phụ liệu đều bị cắt thành từng miếng từng miếng, mỏng như xe chỉ luồn kim!
- Mạnh!
- Không hổ là nội tình thân truyền của Đại Đao Vương!
- Dùng để giết người cũng có thể tuỳ tiện cắt mục tiêu lớn thành vô số khối!
Sự việc đao pháp Lâm Diệu thần kỳ, dẫn tới võ giả sợ hãi thán phục. Nhưng mà, Mã Vĩnh Ninh thân ở Vạn Cổ tông, ngồi trước căn tin, ánh mắt lại hiện lên vẻ khinh thường, phía trên cái thớt gỗ đang cắm một thanh thái đao. Tuy Quân Thường Tiếu cho một thanh Xuyên Vân Đao, nhưng thái đao này còn đang sử dụng, bởi vì phải chịu trách nhiệm thái thịt. Đừng nhìn Mã Vĩnh Ninh rất ít thực chiến, nhưng mỗi ngày trợ thủ tại căn tin, lĩnh ngộ đao pháp cũng ngày càng gia tang, thậm chí dần dần lĩnh ngộ ra Mã thị thái thịt pháp trong cắt thịt.
Tú Đao Pháp - Lâm Diệu.
Hắn thấy đơn giản chỉ là khoa chân múa tay, nếu như an bài thái thịt cho mấy chục ngàn tên đệ tử, khẳng định nghỉ ăn cơm.
- Lão Mã.
Âu Dương Tuấn nói.
- Đừng lo lắng, nhanh chuẩn bị cơm trưa.
- Ừm.
Mã Vĩnh Ninh đi vào nhà bếp. Thuần thục buộc tạp dề, bưng chén rượu bên cạnh uống hết, một tay chộp vào phía trên thái đao, đưa lưng về phía ống kính.
- Cao thủ chân chính không phải loè loẹt, mà chính là chịu đựng thời gian khảo nghiệm
- Xoát!
- Sa mạc nổi gió!
- Xoát!
- Cát vàng bay loạn!
Thái đao ngang chém dọc bổ xẹt qua hư không, lần nữa cắm ở trên thớt. Toàn bộ quá trình bình thản tự nhiên, nhưng các loại nguyên liệu bày lên bàn từ hình dáng hoàn hảo không chút tổn hại trong nháy mắt trở thành từng khối. Mặc dù Mã Vĩnh Ninh không xuất sắc như Lâm Diệu, nhưng từ thủ pháp mà xem, càng lộ vẻ từng trải và cẩn trọng.
- Hả?
Âu Dương Tuấn đang nhóm lửa thăm dò, hô.
- Lão Mã, ngươi làm cái gì vậy?
- Dược đường.
- Lại cắt trúng ngón tay à?
Mã Vĩnh Ninh không nói, đi đến dược đường. Hắn vẫn đưa lưng về phía ống kính, cho người ta một loại cảm giác cẩn trọng như gió sa mạc, cát vàng bay loạn.
Cao thủ. Không hổ là cao thủ!
Lại trở lại hiện trường trận đấu giải đấu Thực Thần. Sau khi Lâm Diệu thi triển Tú Đao Công, người dự thi khác lần lượt lu bù công việc, hiển nhiên không chịu ảnh hưởng. Đao pháp tốt là cung cấp phụ trợ. Chân chính quyết định thực lực vẫn dựa vào thuật nấu nướng!
- Làm món gì đây?
Liễu Uyển Thi bắt đầu tự hỏi, trong đầu hiện ra các loại từ điển món ăn bên trong sách dạy nấu ăn.
Có rồi!
Tiểu nha đầu chọn ra một khối đậu hũ lớn và các loại phụ liệu, sau đó bắt đầu nghiêm túc cắt. Nàng có lúc cũng sẽ thái thịt, phương diện đao công chưa hẳn kém Lâm Diệu, bây giờ chú ý cẩn thận, cũng hy vọng có thể làm thập toàn thập mỹ. Vì cầm thành tích tốt, vì không để tông chủ thất vọng, Liễu Uyển Thi đã xuất ra trạng thái tốt nhất.
Quân Thường Tiếu rất hiểu đệ tử nhà mình, nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc, lắc đầu nói.
- Người dự thi lần này có thể cạnh tranh cùng nha đầu là may mắn, cũng là bất hạnh.
May mắn là có thể so đấu cùng một cường giả tinh thông trù nghệ, bất hạnh là, nàng nghiêm túc nấu nướng, khẳng định sẽ bị đả kích gấp đôi. Người dự thi đều đang cố gắng bận rộn, chỉ có tiền Tống Bảo thỉnh thoảng sẽ phân tâm nhìn về phía Liễu Uyển Thi. Tham gia giải đấu Thực Thần lần này, hắn không có để người khác vào mắt, duy chỉ có bé gái này khiến hắn cảm thấy áp lực.
Cái này bắt nguồn từ cơm chiên và cá chép giấm đường trên đường đi từng ăn qua. Tiền Tống Bảo kế thừa y bát của Thực Thần, đồng thời cũng kế thừa thuộc tính ăn hàng của phụ thân, vô cùng mẫn cảm đối với mùi vị đồ ăn, thậm chí nhận định mình lúc trước ăn, dù là sư tôn cũng chưa hẳn có thể làm ra. Chính là nguyên nhân này khiến hắn không thẳng thắn nhận thân phận chân chính của mình mà chỉ thuận tay xuất ra lệnh bài đánh giá chung thẩm của phụ thân tham gia giải đấu lớn Thực Thần lần trước.
Xác thực mà nói, cau khi Tiền Tống Bảo ăn cơm chiên và cá chép giấm đường, nội tâm đã dâng lên phức cảm tự ti, càng không thể nào hiểu được, nữ hài chỉ lớn hơn mình mấy tuổi tại sao có thể có trù nghệ cao siêu như vậy?
Liễu Uyển Thi có trù nghệ mạnh, một mặt bắt nguồn từ thiên phú, một mặt khác là sau khi chưởng quản bếp Vạn Cổ tông thì bắt đầu rèn luyện. Trên đời này đáng sợ nhất không ai qua được là người có thiên phú còn vô cùng nỗ lực.
Tiền Tống Bảo thu hồi tâm tình hơi có vẻ uể oải, bắt đầu chuyên chú vào nấu nướng. Thời gian im ắng trôi qua. Một lúc sau, trên bàn lớn hợp lại trước mặt lôi đài, lần lượt bày đầy đủ loại tác phẩm của người dự thi. Võ giả quan sát màn sáng, mặc dù không cách nào ngửi được mùi vị, nhưng từ dựa trên hình ảnh bày biện rất nhiều đồ ăn cũng có thể ý thức được, đây tuyệt đối là mỹ thực nhất đẳng!
Một ngụm nước bọt!
Ngăn không được chảy ra!
Bởi vì Liễu Uyển Thi trốn ở nơi hẻo lánh, khi món ăn cuối cùng được mang lên, đó là dùng nồi đất đựng, phía trên có nắp đậy, cho nên không người nào biết là món ăn loại nào.
- Cho mời mười vị giám sát thẩm tra đến tiến hành bình giám!
Hoàng Cẩm Đoạn nói.
- Mời!
Mười tên bình giám đại sư cầm bộ đồ ăn của mình đi đến trước bàn bắt đầu ăn thử, nhấm nháp xong sẽ cho ra điểm số tương ứng.
- Mã Thiên Thành tổng điểm 79, đào thải!
- Vô địch thi đấu trù nghệ Bắc Mạc Châu, vòng thứ nhất bị đào thải!
- Vì sao! Vì sao!
Mã Thiên Thành không phục chỉ giám sát thẩm tra gầm hét.
Một tên lão giả tiên phong đạo cốt thản nhiên nói.
- Hỏa hầu và mùi vị kém một chút....
Khóe miệng mọi người co giật. Chính là kém một chút liền phủ định tác phẩm của người ta, những đánh giá đại sư này cũng quá kén ăn rồi đó!