Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 865 - Chương 865. Chương 865: Một Khi Ta Nghiêm Túc, Các Ngươi Không Ai Ngăn Nổi.

Chương 865. Chương 865: Một Khi Ta Nghiêm Túc, Các Ngươi Không Ai Ngăn Nổi.
Vù vù!

Vạn Cổ tông, khí thế tấn cấp cường thế cuồn cuộn dâng lên trong nội viện.

Két!

Lý Thanh Dương đẩy cửa đi ra, cả người nhìn qua càng thêm có tinh thần, vô cùng phấn chấn.

- Không tệ, không tệ.

Quân Thường Tiếu ngồi trong đại điện, cười nói.

- Cuối cùng không uổng phí nhiều linh thạch bổn tọa cho, đạt tới Vũ Vương đỉnh phong nhanh hơn trong dự đoán.

Giờ phút này, khoảng cách kết toán nhiệm vụ Sử Thi còn hai tháng.

Lý Thanh Dương và Dạ Tinh Thần bước vào Vũ Vương đỉnh phong, cũng vì vậy mà tiến vào Lăng Yên Các, thu hoạch được Thần phẩm linh căn.

- Chúc mừng nhị sư huynh.

Lý Phi và bọn người Điền Thất rối rít chúc mừng.

Lý Thanh Dương nói.

- Các ngươi cũng phải nỗ lực, tranh thủ trong vòng hai tháng đột phá Vũ Vương đỉnh phong, đừng để tông chủ thất vọng!

Làm nội vụ tổng quản, hắn vô cùng xứng chức.

- Ừm.

Mọi người gật đầu, trên mặt tràn đầy lòng tin.

Tông chủ cho nhiều thiên nhiên linh thạch như vậy, lại có các loại công trình võ đạo phụ trợ, hai tháng đạt tới Vũ Vương đỉnh phong hoàn toàn có thể.

- Đi, đi, chúng ta đi Tụ Linh Trận tu luyện, tranh thủ sớm ngày đuổi kịp nhị sư huynh và Dạ sư đệ!

Lý Phi và bọn người Điền Thất bị Lý Thanh Dương đột phá kích thích, càng thêm dụng tâm tu luyện.

- Ha ha ha.

- Ha ha ha ha ha.

Mới vừa đi tới ngoại viện, Linh Thú Đường truyền đến tiếng cười to không kiêng nể gì.

Xoát.

Tử đường chủ rơi trên diễn võ trường, hai tay đột nhiên nắm chặt.

Quần áo toàn thân nhất thời bạo liệt, tóc tím bay tứ tung dưới khí tức phóng thích, cả người nhìn qua phách lối không gì sánh được.

- Bản vương...

Ánh mắt Tử Lân Yêu Vương nóng rực.

- Rốt cuộc khôi phục lại thực lực trước phong ấn.

Trong khoảng thời gian này, một ngày ba bữa lại giảm hai bữa khiến hắn rất ủy khuất, cho nên chỉ có thể đặt tâm tư trên việc khôi phục, cũng được như nguyện đạt tới trình độ trước lúc bị phong ấn năm đó.

Trong đại điện.

Quân Thường Tiếu nâng mặt, nói.

- Nói cách khác, nếu như muốn phong ấn ngươi, ít nhất phải cần năm tên Vũ Thánh?

- Năm tên?

- Hừ, cái đó là lúc trước!

Tử Lân Yêu Vương vén một chòm tóc trên trán, ngạo nghễ nói.

- Hiện tại tối thiểu phải thêm một người.

Quân Thường Tiếu xém chút từ trên ghế ngồi cắm xuống.

- Ta mẹ nó còn tưởng rằng ngươi rất trâu bò, kết quả là thêm một người so trước kia, còn không biết xấu hổ lấy ra nói khoác!

- Như thế mà nói.

Quân Thường Tiếu nói.

- Bây giờ ngươi có thể một mình đánh năm Vũ Thánh?

- Không có vấn đề.

Sau khi khôi phục thực lực, Tử Lân Yêu Vương vẫn biểu hiện rất ngạo nghễ, cái mũi đã sắp chĩa lên trên trời, sóng vai mặt trời.

...

Trong phòng ăn.

Tử đường chủ mới vừa rồi còn khí thế bức người, hiện tại đã không để ý tới thân phận, đang ăn mỹ thực như hổ đói.

Bị phạt một tháng, hôm nay vừa lúc kết thúc.

Cho nên hắn không chỉ có thể ăn một ngày ba bữa, còn có thể ăn cơm thả cửa.

Chỉ có nắm giữ lần nữa, mới hiểu được trân quý.

Ăn xong một chén cơm, hạt gạo đều bị Tử đường chủ liếm sạch, sau đó hắn giơ lên ngón tay cái nói.

- Đô Đô, tay nghề càng ngày càng tốt.

Liễu Uyển Thi ngồi ở bên cạnh, đau lòng nói.

- Một tháng này chỉ ăn một bữa cơm, trên mặt Tử đường chủ đã sắp không có thịt.

Làm đầu bếp kim bài tông môn, để ý nhất là đồng môn đói bụng, hoặc là gầy.

Càng lo lắng Tô sư huynh vào Thái Huyền Thánh Tông ăn không ngon, cho nên quyết định chờ hắn trở về, nhất định phải đặc biệt bồi bổ thật tốt một bữa.

- Aiz.

Tử Lân Yêu Vương thở dài.

- Trách ta không có hoàn thành nhiệm vụ.

Vào lúc này, nếu như biết mình đánh bậy đánh bạ trợ giúp Tô Tiểu Mạt thu hoạch được tán thành càng cao tại Thái Huyền Thánh Tông, khẳng định sẽ trực tiếp lật bàn, đi tìm tông chủ lý luận dựa vào cái gì phạt ta ba bữa cơm giảm hai bữa.

- Không có việc gì.

Liễu Uyển Thi vừa cười vừa nói.

- Mấy ngày dưỡng lại là được.

- Ừm.

Tử Lân Yêu Vương thả chén không ở bên cạnh, nhếch miệng cười nói.

- Thêm một chén cơm chiên nữa.

Aiz.

Một Yêu Vương lưu lạc cuối đường khiến người ta thổn thức.

Những thủ hạ kia...

Ngưu Lão theo sát đi tới, cười hì hì.

- Cũng cho ta một chén.

- Được.

Tất cả đều thay đổi.

...

- Yêu Vương đến từ thượng giới khôi phục thực lực trước lúc bị phong ấn, tuyệt đối là trợ lực cho ta tiến vào vị diện chiến trường báo thù.

Quân Thường Tiếu ngồi trong thư phòng suy tư.

Bị cường giả chữ Địa trấn áp là cừu hận khắc cốt ghi tâm, hắn sẽ không quên.

Huống chi còn có hệ thống ngày ngày ở bên tai nhắc nhở.

- Đinh lão.

- Bách Khâu đại vương.

- Bây giờ lại thêm một Tử Lân Yêu Vương.

Quân Thường Tiếu tràn ngập lòng tin đối với việc báo thù, cũng tràn ngập lòng tin sẽ điên cuồng gây sự sau khi tiến vào vị diện chiến trường lần thứ hai.

Đương nhiên, đồng thời cũng vô cùng chờ mong.

Hai nhiệm vụ kết toán cùng lúc, đến cùng có thể cho nhiều điểm cống hiến cỡ nào, có thể khen thưởng nhiều cỡ nào.

Mẹ nó, không chờ được nữa rồi.

Càng nghĩ, Quân Thường Tiếu càng xao động.

- Tông chủ.

Lê Lạc Thu nói.

- Tiểu Mạt truyền tin tức, báo danh tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn Thái Huyền Thánh Tông tổ chức một tháng sau.

- Hắn đã tìm được thời cơ thích hợp.

Quân Thường Tiếu cười nói.

- Một tháng qua, Tô Tiểu Mạt vẫn theo Hạ Thủy Vân làm nhiệm vụ, độ khó khăn cũng càng lúc càng lớn, cho khen thưởng vô cùng phong phú, tích lũy tư bản tu luyện mạnh lên.

- Đệ tử ngoại môn tên Hà Tung Ảnh từng tới tìm gây sự, hai người định ra ước chiến, phân thắng bại tại ngoại môn sát hạch tới.

Lê Lạc Thu nói.

Quân Thường Tiếu nói.

- Dám khiêu khích đệ tử bổn tọa bồi dưỡng, thật không biết chữ chết viết làm sao.

Đối với chiến ước giữa Tô Tiểu Mạt và Hà Tung Ảnh, ngoại môn Thái Huyền Thánh Tông cũng nghị luận rộng khắp, nhưng đại bộ phận chống đỡ Hà Tung Ảnh, dù sao Hà Tung Ảnh nhập môn sớm, cũng có hi vọng trở thành đệ tử nội môn nhất.

Két!

Phòng cửa bị đẩy ra!

Tôn Anh Tuyền bước nhanh đi tới, gầm thét.

- Tô sư đệ, đầu óc ngươi có phải bị lừa đá hay không, vậy mà lại đồng ý chiến ước với Hà Tung Ảnh.

- Ơ...

Tô Tiểu Mạt tạm dừng tu luyện, gãi đầu.

- Hắn cứ nhục nhã ta, ta nhịn không được bèn đồng ý.

- Ngươi nha, ngươi nha.

Tôn Anh Tuyền đặt mông ngồi xuống.

- Như vậy đi, ta để ta ra mặt, hủy bỏ trận chiến ước này.

Hắn suy nghĩ vì Tô Tiểu Mạt, dù sao thực lực Hà Tung Ảnh rất mạnh.

- Đã đồng ý thì phải đi chiến.

- Huống chi.

Tô Tiểu Mạt đột nhiên chân thành nói.

- Ta cũng muốn dùng thực lực để nói cho người khác biết, tuy thân phận Tô Cẩu Thặng ta thấp, nhưng chưa hẳn là quả hồng mềm.

Tôn Anh Tuyền ngạc nhiên.

Ánh mắt kiên định của sư đệ khiến hắn nhớ tới một màn đối mặt với Linh thú cường đại cũng không khuất phục tại Vân Lĩnh Sơn Mạch.

- Được.

- Ta hiểu.

Tôn Anh Tuyền đứng lên, vỗ bả vai hắn, khích lệ.

- Dù ngoại giới có nghi vấn ngươi, sư huynh vĩnh viễn đứng bên ngươi, vì ngươi hò hét trợ uy.

- Cảm ơn.

Tô Tiểu Mạt cười nói.

Tôn Anh Tuyền dùng nắm đấm nhẹ nhàng nện trên ngực hắn, giả bộ tức giận.

- Lại nói cảm ơn, ta sẽ đánh ngươi.

- Ha ha.

Tô Tiểu Mạt cười khờ.

- Cho ngươi.

Tôn Anh Tuyền đưa một không gian giới chỉ.

- Bên trong có 100 viên Thiên Nhiên Linh Thạch, là sư huynh bớt ăn bớt mặc lưu giữ, ngươi cầm đi tu luyện, đến thời điểm đó nhất định phải đạp ngã tên kia xuống đất.

- Cái này quá quý giá, ta...

Ánh mắt Tô Tiểu Mạt đối mặt cùng Tôn Anh Tuyền, không nói nữa, tiếp nhận, thề son sắt.

- Ta sẽ không khiến cho sư huynh thất vọng, ngoại môn sát hạch nhất định chiến thắng Hà Tung Ảnh.

Quyết định rồi, dù không vì đại nghiệp nằm vùng của mình thì vì hành động Tôn Anh Tuyền đưa than ngày tuyết rơi này hắn cũng nhất định phải thắng trận đấu.

Hà Tung Ảnh, đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, một khi Tô Tiểu Mạt ta nghiêm túc, các ngươi không ai ngăn nổi.



Bình Luận (0)
Comment