Chương 870. Chớ Suy Nghĩ Lung Tung
Chương 870: Chớ Suy Nghĩ Lung Tung
Còn thời gian Quân Thường Tiếu lúc nào thu lưới thì hắn cũng không có suy nghĩ đến.
Cho nên con đường nằm vùng của Tô Tiểu Mạt đến cùng có bao xa, lại có thể đi bao xa, tạm thời vẫn là ẩn số.
Có điều lấy tính cách khéo léo của tên này, lại cố ý phóng thích linh căn và tu vi, đồng thời còn có Tôn Anh Tuyền, Hạ Thủy Vân và hai trưởng lão trợ giúp, liên tục tăng lên khẳng định dễ như trở bàn tay.
Kế hoạch đang tiến hành hoàn mỹ.
Nhưng mà, mình vẫn cần khiêm tốn, để tránh bị lộ ra sơ hở...
Nước Thái Huyền Thánh Tông rất sâu, ngoại môn chỉ là một góc của băng sơn, mặt trên còn có nội môn và đệ tử hạch tâm, hắn như giẫm trên băng mỏng, không thể mảy may thư giãn.
Xác thực mà nói.
Tô Tiểu Mạt đi lộ tuyến nhân vật chính trưởng thành tại tông môn, nhưng không thể giống nhân vật chân chính, gây thiên gây địa gây không khí.
Trong ngày tháng sau này, hắn càng thêm tận lực tiếp xúc với Hạ Thủy Vân, bởi vì uy vọng Hạ trưởng lão trong trưởng lão đoàn cao hơn Tôn trưởng lão.
Đương nhiên, được Ngụy Lão chỉ điểm, Tô Tiểu Mạt bảo trì quan hệ như gần như xa cùng nữ nhân băng lãnh kia.
- Đi, đi làm nhiệm vụ.
Một ngày nào đó, Hạ Thủy Vân xuất hiện lần nữa.
- Cái này... Ta...
- Phải đi.
- Được.
Liên tiếp mấy ngày, hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau tại nhiệm vụ các, cùng nhau nhận nhiệm vụ rời đi.
Sau khi Hà Tung Ảnh bại trận thì tựa như biến mất.
Thế giới lấy võ đạo làm chủ, không có thực lực cạnh tranh, chỉ có thể sống cả một đời làm cẩu độc thân.
Không có ý gì, cũng không phải nhằm vào một ít người độc thân, cũng xin đừng nên thương tâm và nản chí, chỉ cần chịu nỗ lực thì nhất định sẽ thành công.
- Tô sư đệ và Hạ sư muội càng ngày càng thân cận.
- Tuy cảm giác Tô Cẩm Đường không xứng với Hạ Thủy Vân, nhưng tốt xấu gì người ta cũng có cực phẩm linh căn, càng có cơ hội hơn so với chúng ta.
- Chậc chậc, Tô sư đệ thật sự là thâm tàng bất lộ, khó trách có thể chiến thắng Hà sư huynh.
Theo Tô Tiểu Mạt và Hạ Thủy Vân tiếp xúc càng ngày càng nhiều, bên trong ngoại môn Thái Huyền Thánh Tông nghị luận đối với hai người cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí suy đoán có khả năng đã định ra quan hệ người yêu.
Thái Huyền Thánh Tông cũng không phản đối đệ tử mến nhau, điểm này ngược lại tương đối cởi mở.
Đối với ngoại giới nghị luận, Tô Tiểu Mạt cũng nghe nói, bất đắc dĩ thầm nghĩ.
- Quan hệ giữa ta và nàng không có khoa trương như các ngươi nói.
Tính cách Hạ Thủy Vân băng lãnh lại không qua loa, tuy số lần hai người tiếp xúc càng ngày càng nhiều, nhưng toàn bộ hành trình cũng chỉ nhận nhiệm vụ, làm nhiệm vụ, giao nhiệm vụ, dù ngẫu nhiên có giao lưu cũng là luận võ đạo.
Đương nhiên, Tô Tiểu Mạt hi vọng thành lập cảm tình siêu việt đồng môn với cô bé này, sau lại có thể kết minh với Hạ trưởng lão, có lợi cho sự phát triển sau này.
Chỉ là, mỗi lần nghĩ đến thân phận chân mình là đệ tử Vạn Cổ tông, nếu để cho người ta yêu mến mình, chờ sau khi tông chủ thu lưới, nói xin lỗi với nàng, ta thực ra là nằm vùng, vậy khẳng định hắn quá khốn nạn.
- Chuyện tình cảm không được.
Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ.
Vạn Cổ tông và Thái Huyền Thánh Tông cũng không có cừu oán, đến nằm vùng cũng không phải vì phá hủy tông môn, cho nên mình phải khắc chế, hoàn thành nhiệm vụ xong thì không có nặng gì mà rời đi.
- Nghĩ gì thế?
Trên đường làm nhiệm vụ, Hạ Thủy Vân nhìn về phía hắn.
- Không có... Không có suy nghĩ gì.
- Gần đây sự việc có quan hệ giữa ta với ngươi truyền đi xôn xao ở tông môn.
- Đúng vậy.
Hạ Thủy Vân dừng bước lại, đưa lưng về phía Tô Tiểu Mạt.
- Ta chỉ cảm thấy ngươi rất có tiềm lực mới quyết định giúp ngươi, không được bởi vì ngoại giới truyền ngôn mà suy nghĩ lung tung.
Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ.
- Ta suy nghĩ lung tung cái gì.
- Đương nhiên.
Hạ Thủy Vân nói.
- Không phải ngươi không xứng với ta, mà chỉ ta không hứng thú với tình yêu nam nữ.
Nói xong đi tiếp.
Khóe miệng Tô Tiểu Mạt hơi run rẩy, thầm nghĩ.
- Chẳng lẽ nữ nhân này cho rằng ta sẽ theo đuổi nàng?
- Sư tỷ.
Vội vàng đuổi theo, rất nghiêm túc nói.
- Thực ra ta cũng không có hứng thú vơis tình yêu nam nữ.
- Như thế tốt nhất.
Hạ Thủy Vân nói.
...
Oanh!
Oanh!
Trong rừng rậm, một cửu phẩm hung thú thể trạng to lớn giơ chân trước tráng kiện điên cuồng oanh kích!
- Hàn Băng Kiếm Khí!
Hạ Thủy Vân cầm kiếm mà đến, ngưng tụ kiếm khí lạnh lùng đánh vào da đối phương như đánh lên tảng đá, nhất thời truyền đến tiếng vang thanh thúy.
Gào!
Hung thú gào thét, chợt huy động cái đuôi tráng kiện vung tới.
- Không tốt!
Sắc mặt Hạ Thủy Vân biến hóa.
- Sư tỷ, cẩn thận!
Ngay lúc này, Tô Tiểu Mạt từ mặt bên vọt tới, một tay đẩy nữ nhân không cách nào né tránh này đi, trực tiếp bị cái đuôi đánh vào ngực, cả người bay ra ngoài, lõm bên trong thạch bích.
Hắn phun một ngụm máu, sau đó giẫm Cửu Khúc Lưu Ảnh Bộ xông lại, ôm Hạ Thủy Vân vừa ổn định thân thể, lấy tốc độ nhanh nhất thoát đi.
...
Đêm tối.
Đốt lên đám lửa trong sơn động.
Hạ Thủy Vân ngồi ở bên cạnh có chút luống cuống tay chân xử lý gà rừng, nhìn tình huống rất không thông thạo.
Tô Tiểu Mạt trong lúc chữa thương phun ra một đoàn máu đen, lông mày dần dần giãn ra.
- Không có việc gì chứ?
Hạ Thủy Vân nói.
Tô Tiểu Mạt đáp.
- Ừm, không có việc gì.
Hạ Thủy Vân không nói, tiếp tục nướng gà rừng, bầu không khí lần nữa rơi vào trạng thái cứng ngắc.
Loại tình huống không nói nhiều này, Tô Tiểu Mạt đã sớm tập mãi thành thói quen, cho nên cũng có thể thích ứng đứng dậy đi tới, nói.
- Đã nướng cháy, để ta làm đi.
Hạ Thủy Vân tránh ra.
Tô Tiểu Mạt lấy ra một con gà rừng đã xử lý qua, thuần thục cắm ở bên trên gậy gỗ bắt đầu nướng.
Mặc dù Hạ Thủy Vân không nói chuyện, nhưng con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm, tựa như đang ghi lại toàn bộ quá trình, để lần sau mình động thủ.
- Sư tỷ.
Một lúc sau, Tô Tiểu Mạt nói.
- Sư đệ cảm thấy, có lúc ngươi quá lỗ mãng, như đi Âm Sơn lĩnh lần trước và lần này, còn chưa xác định thực lực mục tiêu đã tùy tiện xuất thủ.
- Ta thích.
Hạ Thủy Vân thản nhiên nói.
Nữ nhân này lại còn không có ý thức được mình sai lầm, có thể sống đến bây giờ, phải cần nhiều khí vận lắm đây.
Nữ nhân băng lãnh này tuyệt đối là kẻ huỷ diệt nói chuyện phiếm, Tô Tiểu Mạt dứt khoát không nói lời nào.
- Cho ngươi.
Một phút sau, đưa gà rừng nướng chín tới.
- Có thể ăn.
Hạ Thủy Vân không khách khí nhận lấy.
Sau khi ăn xong, chỉ chỉ bên ngoài.
- Quy củ cũ.
- Được được.
Tô Tiểu Mạt đứng lên.
Cái gọi là quy củ cũ là khi nghỉ ngơi dã ngoại, nàng ngủ trong sơn động, mình ngủ ở bên ngoài sơn động.
Dù sao, trai gái khác nhau.
Thực ra trước kia cũng từng cùng nhau nghỉ ngơi trong sơn động, nhưng Tô Tiểu Mạt ngủ hay lăn, hay động khiến Hạ Thủy Vân đột nhiên cảnh giác, một luồng khí lạnh thấu xương bạo phát, kém chút đông hắn thành khối băng.
Từ đó, Tô Tiểu Mạt lấy ta ra bên ngoài cảnh giới làm lý do, bảo trì khoảng cách an toàn tuyệt đối cùng nữ nhân này.
- Đi đây.
Vừa lúc đứng dậy, bình nhỏ tinh xảo nhét vào trong dây lưng rơi xuống.
Hạ Thủy Vân nhìn một chút, thản nhiên nói.
- Bình Thanh Tâm Băng Cơ hoàn này không phải sớm đã bị ta ăn hết à, sao ngươi còn giữ ở trên người?
Tô Tiểu Mạt thuận tay nhặt lên, dùng ống tay áo lau hết bụi đất dính vào phía trên, nói.
- Sư tỷ là nữ hài đầu tiên cho ta đồ, đương nhiên phải lưu lại làm kỷ niệm.
Nếu như Ngụy Lão vào lúc này ở hiện trường, khẳng định giơ ngón tay cái khen.
- Tiểu tử tốt, trẻ con dễ dạy.
- Ngu ngốc.
Hạ Thủy Vân nói một câu, nhưng tầng băng bao phủ chung quanh trái tim lại bị xúc động, vô ý hòa tan một khối nhỏ.
- Ta ra ngoài.
- Trở về giữ ở cửa động là được rồi.
- Cái này... được thôi.
Đến đêm khuya, Tô Tiểu Mạt theo thói quen xoay người, nhất thời cảm giác từng trận hàn khí tới gần, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, cóng đến thân thể run lẩy bẩy.
Hắn bừng tỉnh từ trong ngủ mơ, co chân chạy ra ngoài.
- Ta mẹ nó ngu hay sao mà ngủ ở bên trong không biết.