Chương 879. Hoan nghênh.
Nói trắng ra là tại biên giới chiến trường Vị Diện các Vị Diện Võ giả có thể hòa bình, nhưng chỉ cần đi vào Sát Lục Tu La tràng, nhất định phải đánh nhau đến chết.
Quân Thường Tiếu lần đầu tới chiến trường Vị Diện, nếu không phải là bị người liên hợp truy sát, thì cũng không đấu với bọn hắn. Vì 10 điểm giá trị cống hiến, không cần thiết đánh nhau chết sống, 100 điểm cống hiến ban thưởng cho những vị diện Võ giả mới tới, hiển nhiên càng có sức hấp dẫn hơn.
Các Vị Diện của Xích Hải đại lục và Lăng Vân đại lục, cùng vào Chiến trường một thời gian, cũng đã hiểu rõ lẫn nhau. Nếu không có một lý do bắt buộc phải chiến đấu, thì khi gặp nhau ở bên ngoài chiến trường bọn hắn sẽ đấu võ mồm, hoặc là chỉ qua loa đấu với nhau mấy hiệp rồi sẽ rút lui.
Chiến trường Vị Diện mặc dù dùng để chém giết, nhưng trường hợp vừa gặp mặt đã chém giết thì ngoại trừ người cũ khi dễ người mới ra thì cơ hồ rất hiếm thấy.
Nếu thành trì của Vị Diện được mở rộng tới trình độ nhất định, không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà còn có thể tùy ý ra vào giữa Vị Diện và Chiến trường, tới đây giết chóc thu hoạch điểm cống hiến, tìm kiếm các loại cơ duyên trong đó.
Xích Hải đại lục và Lăng Vân đại lục chính là đang trong tình huống này. Mấy trăm năm trước bọn hắn đã sớm được chỉ định, tiến vào Chiến trường Vị Diện mở rộng lãnh thổ, về sau lại thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, từ đó đạt được tư cách có thể tùy ý ra vào Chiến trường.
Có nghĩa là, Vị Diện bị chỉ định chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, có thể giữ lại trang bị truyền tống, cung cấp cho thế hệ sau cơ hội được lịch luyện để chém giết hoặc tìm kiếm cơ duyên. Chỉ có những Vị Diện lần đầu đi vào và bị cưỡng chế phải chém giết thì mới có thể chiến đầu tranh giành lãnh thổ.
Đương nhiên, còn có một tình huống có thể gây nên một sự kiện chém giết lớn, đó chính là phát hiện ra một động phủ hoặc một cơ duyên nào đó. Vì tài nguyên phong phú và điểm cống hiến, con người tất sẽ chìm vào sự điên cuồng.
Giống như vài thập niên trước, đã có hai vị Diện có thực lực tương đương nhau, thậm chí mỗi khi gặp mặt cũng hay chào hỏi nhau, nhưng chỉ vì một Thần phẩm cấp độ chí bảo mà dẫn đến một màn chém giất lẫn nhau tại một góc Chiến trường.
Trận chiến kia đánh đến kinh thiên động địa, máu chảy thành sông. Cho đến khi phân thắng bại, thì chí bảo kia cũng bị một vị diện khác thừa cơ trục lợi cầm đi.
Thật ra loại chuyện vì chí bảo và cơ duyên mà ra tay đánh nhau, trong lịch sử Chiến trường Vị Diện lâu dài nhìn mãi cũng quen mắt. Nếu nói mỗi ngày đều có chuyện chém giết thì cũng không thực tế.
Trừ khi có Võ giả cá biệt vì muốn tìm kiếm sự kích thích, hoặc kiếm điểm cống hiến, Võ giả đơn độc hoặc tổ tiểu đoàn đội điên cuồng giết chóc, sau đó thường thường là bị quần ẩu đến chết, rồi lại mọc ra mấy phần mộ san sát chỉ cách nhau vài mét.
Mấy chục danh Võ giả của Lăng Vân đại lục dừng ở bên ngoài thành trì trên không, lão giả tóc trắng cầm đầu thản nhiên nói: “Xem ra các ngươi cũng siêng năng đấy.”
“Cũng thường thôi, thường thôi!” Người trung niên dẫn đầu Xích Hải đại lục bên ngoài cười nhưng trong không cười.
Hai vị này trước kia cũng đã từng sống mái với nhau, nhưng do thực lực ngang nhau nên dù đã đánh nhau mấy lần, thương vong không ít thì cũng không thể phân thắng bại. Nên dần dần gặp mặt là toát ra mùi thuốc súng, nhưng cũng không dám đánh nhau thật sự.
Trong khoảng thời gian Quân Thường Tiếu biến mất, Võ giả của hai vị diện này thường xuyên đấu với nhau nhất.
Chủ yếu là khoảng cách của hai bên tương đối gần, mà bọn hắn cũng hi vọng có thể giết chết Quân Thường Tiếu, thu hoạch Nhất huyết, đạt được khoản tiền thưởng truy nã 500 điểm.
“Theo ta thấy.” Lão giả tóc trắng thản nhiên nói: “Tiểu tử kia đã sớm xóa sạch hồng quang , trốn ở một góc không dám trở về rồi.”
“Hừ.” Người trung niên lạnh lùng nói: “Giết nhiều Võ giả của Xích Hải đại lục như vậy, cho dù tên tiểu tử kia có trốn đến chân trời góc biển thì cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Thật có lỗi.” Lão giả tóc trắng thản nhiên nói: “Đây là mục tiêu của Lăng Vân đại lục chúng ta.”
“Của các ngươi?” Người trung niên nhân cười lạnh một tiếng.
Từ khi gặp mặt đến lúc nói chuyện, sát khí trong không khí càng thêm mãnh liệt, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện đánh nhau.
“Chúng ta đi.” Lão giả tóc trắng phất phất tay. Chủ yếu là tiện đường sang đây xem xét, nếu không phát hiện ra mục tiêu đương nhiên bọn hắn sẽ không ở lại đây lâu.
“Chúng ta cũng trở về đi.” Người trung niên nói.
Nhưng mà, đúng ngay khi hai nhóm người chuẩn bị rời đi, bên trong thành trì của Tinh Vẫn đại lục “Rầm” một tiếng, một người bỗng xuất hiện từ hư không, cả phạm vi lãnh thổ cũng theo đó bỗng rộng ra hơn nửa mét
“Nơi này là …” Sau khi Lý Thanh Dương ổn định thân thể xong, nhìn lên bầu trời của Tinh Vẫn đại lục, nhìn xuống dưới chân là đất đai nhuốm màu đỏ tươi, lẩm bẩm nói: “Đây chính là Chiến trường Vị Diện?”
“Vù vù!” Chỉ trong khoảnh khắc, luồng sát khí mạnh mẽ từ cả hai phía mạnh mẽ lướt gió bay đến.
Lý Thanh Dương lúc này mới ý thức được, giữa không trung có vài chục người có thể so với Hoàng cấp cường giả đang lơ lửng, trong ánh mắt lộ ra vài phần không thân thiện.
Mặc dù Tông chủ đã từng nói qua ở nơi này cường giả như mây. Nhưng nhìn thấy nhiều Hoàng cấp cường giả biết bay như vậy, vẫn làm cho hắn ta không thể không bị chấn kinh!
Cái này đội hình tại Tinh Vẫn đại lục chỉ sợ cũng chỉ có thể xuất hiện trong một vài sự kiện lớn mà thôi!
Mấy chục ánh mắt của Xích Hải đại lục và Lăng Vân đại lục đều gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thanh Dương, rất nhanh phân biệt ra được, kẻ này cũng không phải là tên gia hỏa sát hồng nhãn năm xưa.
Thế nhưng nếu đã xuất hiện tại thành trì, tất nhiên chứng tỏ cũng giống như tên kia cùng đến từ Tinh Vẫn đại lục.
“Tên tiểu tử này!” Người trung niên lạnh lùng nói: “Mau mau cút ra đây!”
Hắn không có cách nào xác định Quân Thường Tiếu còn sống không, nếu như còn sống, chỉ cần đem tiểu tử này giết thì có thể đạt được Nhất huyết!
Lão giả tóc trắng cũng có suy nghĩ như vậy, vội vàng cùng đồng bọn trở về, ở bên ngoài thành trì, trong ánh mắt tràn ngập sát ý vô tận.
“Có chút đáng sợ!” Lý Thanh Dương lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Rầm!”
“Rầm!”
Nhưng vào lúc này, Lục Thiên Thiên, Tiêu Tội Kỷ và những người khác lần lượt xuất hiện bên trong thành trì, sau khi bọn hắn ổn định trên mặt đất thì thành trì của Tinh Vẫn đại lục thành trì sẽ vô hình từ từ mở rộng.
Không khó để có thể nhận ra quy luật, chỉ cần Võ giả đại diện cho Tinh Vẫn đại lục tiến vào Chiến trường, thì thành trì sẽ tăng phạm vi thêm nửa mét.
Chỉ số ban đầu này sẽ tiếp tục theo nhân số không ngừng tăng lên thì nó cũng sẽ tiếp tục được mở rộng. Chờ đến khi đạt được đến cực hạn, cho dù tất cả mọi người từ Vị Diện có vào đây thì cũng chỉ cố định như thế, nếu muốn tiếp tục mở rộng chỉ có con đường là không ngừng chém giết.
Lại nhìn thấy thêm Võ giả từ Tinh Vẫn đại lục xuất hiện, các Võ giả của Xích Hải đại lục và Lăng Vân đại lục đột nhiên lẩm bẩm.
Đãng lẽ ra vị diện tiếp theo được chỉ định phải sau năm năm mới có thể đi vào, tại sao lại có Võ giả được vào sớm như vậy?
Lẽ nào là do Thượng giới cố ý gây nên?
Thượng giới: ĐMM, lúc nào mấy tên Võ giả não bổ này cũng mang ta ra đổ vỏ!
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Long Tử Dương, Tống Huyền Chu và những người khác lần lượt xuất hiện bên trong thành trì Tinh Vẫn đại lục.
Khi bọn hắn tự cảm nhận được thế giới tràn ngập sát khí, cảm nhận được nhưng người có thể so với Hoàng cấp cường giả lơ lửng trên không trung, tất cả ánh mắt đều trở nên nóng rực.
Nơi này quả nhiên như lời Tông chủ đã nói, so Sinh Tử bí cảnh càng kinh khủng hơn!
Có chút kích thích a!
“Rầm! Rầm!”
Huynh đệ nhà họ Ninh và Giang Tà cùng các Trưởng lão khác cũng đã xuất hiện.
Cho đến khi Tiểu Long Long và Tiểu Ma Tiên đi vào, thì thành trì của Tinh Vẫn đại lục từ hơn hai mươi mét vuông ban đầu đã tăng lên tới hơn ba mươi mét vuông.
Mắt của các Võ giả Xích Hải đại lục và Lăng Vân đại lục dần dần sáng lên.
Theo bọn hắn nghĩ, hai mươi Võ giả của Tinh Vẫn đại lục, chính là hai mươi con mồi tùy ý cho họ chém giết
“Rầm!”
Nhưng vào lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện bên trong thành trì của Tinh Vẫn đại lục. Võ giả của Xích Hải đại lục thấy vậy, hai mắt lập tức toả ra sát ý.
Không sai, điều gây nên phản ứng lớn như vậy tất nhiên là người đến cuối cùng, siêu cấp đẹp trai Quân Cẩu Thặng!
“Hoan nghênh người tham dự một lần nữa đã trở lại Chiến trường Vị Diện.” Giọng nữ nhắc nhở từ hệ thống vang lên bên tai hắn.
Cổng Truyền Tống là do Quân Thường Tiếu bố trí, vậy nên chỉ có chính hắn có thể nghe được thanh âm này.
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cũng không có chức năng này, cho nên giờ phút này bọn họ đang đứng với trạng thái mơ màng.
“A?”
Quân Thường Tiếu ổn định cơ thể, ánh mắt quét qua hai nhóm người ở bên ngoài, cười nói: “Các ngươi biết bản tọa hôm nay muốn trở về, cho nên cố ý ở đây hoan nghênh sao?”
“Hoan nghênh cái rắm!”
Người trung niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết nhiều Võ giả của Xích Hải đại lục nhiều như vậy, nhanh chóng rửa sạch não của người rồi nhận lấy cái chết đi!”
Quân Thường Tiếu Đã hiểu, mặc dù hắn rời khỏi Chiến trường đã được một thời gian, nhưng những người này cũng không bỏ cuộc, chắc hẳn là mỗi ngày đều đến đây nhìn.
“Nhận lấy cái chết?” Quân Thường Tiếu búng tay một cái, tiêu sái ngồi xuống.
Lúc này, nếu như bình thường Tiêu Tội Kỷ chắc chắn sẽ mang ghế đến, nhưng bởi vì đang ở hoàn cảnh xa lạ, vẫn còn đang thích nghi, cho nên không để ý đến nhắc nhở của Tông chủ.
“Bộp!”
Quân Cẩu Thặng trực tiếp ngã trên mặt đất.
Đệ tử: “. . .”
Vị diện Võ giả: “.. .”
Trong tình huống cực kỳ lúng túng này, Quân Thường Tiếu dứt khoát trực tiếp nằm nghiêng, khuỷu tay chống trên mặt đất, lòng bàn tay đặt bên mặt, đùi phải khoác lên trên chân trái, cả thân thể trở thành hình chữ “S”. Sau đó dùng công phu Nhất Dương chỉ và sư tử hống ghét: “Tất cả các ngươi lên hết đi!”