Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 898 - Chương 898. Ngày Mai Gặp

Chương 898. Ngày mai gặp
Gã trung niên uy nghiêm kia tên là Mạc Thương Sinh, trong Cửu Thiên đại lục là một thành chủ quyền cao chức trọng.

Về phần Từ Mi Nộ Mục và Cửu Tinh lão cũng là thuộc dưới trướng của hắn.

Cửu Thiên đại lục và Xích Hải đại lục giống nhau, cứ năm năm đều phái thế lực lớn trấn giữ chiến trường, lần này vừa vặn đến phiên Mạc thành chủ.

Mấy trăm năm trước, hắn từng dẫn thủ hạ đến đóng quân, vốn nên là chuyện thư thả thoải mái, kết quả thuộc hạ nhiều như vậy mà thua trong tay một tên ngô khoai chưa tới Tinh Vẫn đại lục.

Mạc Thương Sinh rất bực bội, rất phiền muộn.

Thậm chí đã nghĩ đến chuyện này ở chiến trường Vị Diện truyền ra là mất thể diện đến thế nào!

Nhất là tin tức truyền về Cửu Thiên đại lục, thế nào cũng sẽ bị kẻ thù lấy ra bàn tán, từ đó dẫn tới châm chọc khiêu khích với mình.

Nếu như không phải Quân Thường Tiếu ngồi ở bên trong khu vực an toàn, chỉ sợ Mạc Thương Sinh giờ phút này đã sớm phẫn nộ, ra tay hành hạ hắn trăm ngàn lần.

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Đại lục này bố trí Lôi trận có chút cường thế, nếu như bản thân không khống chế nổi cảm xúc, mười tên thủ hạ khẳng định sẽ đi đời!

Thực lực Cửu Thiên đại lục tổng thể tuy vẫn cao hơn Tinh Vẫn đại lục, nhưng cường giả Địa tự cũng tính là cường giả đứng đầu số một số hai, đừng nói chết mười người, chết một người cũng không nỡ.

Huống chi.

Mạc Thương Sinh ở địa giới nhà mình cũng có kẻ địch và đối thủ.

Cái này cho dù chết luôn ở chiến trường Vị Diện đi, rồi sau khi trở về, lấy gì mà chống lại bọn chúng?

Vì vậy sau khi cân nhắc, Mạc Thương Sinh vẫn lựa chọn thỏa hiệp, đồng ý dùng tài nguyên để trao đổi mười người bị bắt.

“Thì ra được gọi là Lục Mang Tinh Thạch.” Quân Thường Tiếu cũng biết tên của viên đá kia, thế nên sờ sờ cằm nói: “Một đầu người một trăm vạn viên.”

“Một trăm vạn?”

Mạc Thương Sinh trầm giọng nói: “Bổn thành chủ không bỏ ra được nhiều đến vậy!”

Một người một trăm vạn, mười người một ngàn vạn, đây tuyệt đối là số lượng rất lớn, coi như thật sự có thể lấy ra, cũng chẳng khác gì trực tiếp thổ huyết.

“Bổn tọa cũng không phải người không nói đạo lý, nhượng bộ một bước.” Quân Thường Tiếu nói: “Một người chín mươi chín vạn viên đi.”

Khóe miệng Mạc Thương Sinh co giật.

Cái nói đạo lý này của ngươi là giảm xuống mười ngàn à?

Mạc Thương Sinh trầm mặc nói: “Tiểu tử, bổn thành chủ rất nghiêm túc thương lượng với ngươi.”

“Ta cũng rất nghiêm túc.” Quân Thường Tiếu tì cằm lên mu bàn tay nói: “Chúng ta không phải buôn bán, không có kỳ kèo mặc cả, một đầu người chín mươi chín vạn viên.”

Lần nhượng bộ này cũng tạm được, chí ít bớt đi mười vạn viên.

Chỉ là Mạc Thương Sinh vẫn không thể nào tiếp nhận được, dù sao xuất ra chín trăm vạn viên, tuyệt đối thương gân động cốt.

“Tất nhiên.”

Quân Thường Tiếu nói: “Nếu như ngươi không bỏ ra nổi nhiều Lục Mang Tinh Thạch như vậy, cũng có thể dùng dược liệu, khoáng thạch, báu vật, vũ khí, vân vân gì đó đến chống đỡ, bổn tọa cũng không ngại.”

Mạc Thương Sinh tức giận muốn nội thương.

Là thành chủ đại thành trì Cửu Thiên đại lục thống trị một phương, chưa bao giờ bị động như vậy.

“Oắt con!”

Một lão giả bên cạnh phẫn nộ quát: “Thành chủ nhà ta có thể bình tĩnh hòa nhã trò chuyện đã đủ nể mặt ngươi rồi, đừng có không biết tốt xấu!”

“Thành chủ đại nhân.”

Quân Thường Tiếu híp mắt, nói: “Vị thủ hạ này của ngươi hình như còn chưa rõ ràng lắm bây giờ đang là cục diện gì thì phải.”

Cục diện thế nào?

Con tin trong tay hắn, có thể vào chỗ chết bất cứ lúc nào.

Mạc Thương Sinh nhíu mày nói: “Lục Mang Tinh Thạch là tài nguyên lục địa dùng luyện võ đạo rất khan hiếm, ngươi nói số lượng này, bổn thành chủ khó có thể xuất ra.”

“Có thể lấy ra bao nhiêu?”

“Mười vạn.”

“Một người mười vạn?”

“Mười người.”

“Được rồi.”

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Một điểm thành ý cũng không có, bổn tọa vẫn nên giết chết hết bọn chúng.”

Ùng!

Ùng!

Vừa dứt lời, Lôi trận ở bên ngoài cứ điểm lần nữa lóe lên quang mang chói mắt, dường như chỉ cách một giới hạn nữa là có thể bạo tạc.

Võ giả Cửu Thiên đại lục lập tức có chút hoảng hốt, thậm chí đã rất sẵn sàng chuẩn bị rút lui.

Mạc Thương Sinh đè nén lửa giận nói: “Tiểu tử kia, xem diện tích cứ điểm của ngươi hẳn là vừa bắt đầu, nếu như giết bọn hắn, bổn thành chủ phái người phong tỏa nơi này chết chung với ngươi, ngươi xác định như vậy đáng giá sao?”

Quân Thường Tiếu trầm mặc.

Hắn đây là nói với mình suy nghĩ vò đã mẻ không sợ nứt?

Mạc Thương Sinh cười lạnh một tiếng, nói: “Căn cứ vào quy định Vị Diện, cứ điểm không đạt tới quy mô nhất định, ở bên trong có giới hạn thời gian, đến lúc đó các ngươi bị đưa ra, há có thể sống sót trở về?”

“Cho nên.”

Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa hiện tại rất gấp, nếu như ngươi không nhanh chóng mang tiền chuộc người, cũng chỉ có thể giết bọn họ, cùng lắm thì cùng một chỗ đồng quy vu tận.”

Thời gian hạn chế của cứ điểm đối với hắn mà nói hoàn toàn không có tác dụng, bởi vì chỉ cần trong thời gian nhất định quay trở lại Vạn Cổ tông là được.

Mạc Thương Sinh không biết.

Hắn cho rằng có thể mượn điều này để uy hiếp, từ đó chiếm thế chủ động trong đàm phán.

“Huống hồ.” Quân Thường Tiếu hỏi: “Bổn tọa đã giết một gã cường giả Địa tự đại lục các người, xem như đã kết cừu oán, giết thêm mười người thì sao?”

“Oan gia nên hoà giải không nên kết thêm thù nữa.”

Ngữ khí Mạc Thương Sinh dần hòa hoãn lại, nói: “Chỉ cần các hạ thả bọn họ ra, sự tình trước đó xem như chưa từng xảy ra, Tinh Vẫn đại lục các ngươi ở chiến trường Vị Diện làm việc thế nào, Cửu Thiên đại lục ta cũng sẽ không can thiệp.”

“Ngươi cảm thấy trò lừa gạt đứa nhỏ ba tuổi này, bổn tọa sẽ tin sao?” Quân Thường Tiếu nói.

Mạc Thương Sinh long trọng thề thốt: “Bổn thành chủ là Thánh Tiêu thành Thành chủ Cửu Thiên đại lục, từ trước đến nay nói lời giữ lời.”

Quân Thường Tiếu rơi vào trầm tư, tựa hồ bị lời nói của hắn làm thuyết phục.

“Được.”

Hắn vỗ tay vịn nói: “Bổn tọa tin ngươi, dứt khoát một giá, một đầu người hai mươi vạn viên.”

Từ một trăm vạn xuống đến hai mươi vạn, đây tuyệt đối xem như nhượng bộ lớn, nhưng Mạc Thương Sinh tức thì có chút sụp đổ, mình nói tình cảm như thế cả nửa ngày, mà còn phải cầm tiền chuộc chuộc người.

Nói nhảm.

Quân Cẩu Thặng không phải là người một cái là thay đổi nguyên tắc.

Đã làm chuyện đe dọa tống tiền, mặc kệ lừa bịp nhiều hay lừa bịp ít cũng phải lừa bịp ra tiền!

“Thành chủ đại nhân.”

Quân Thường Tiếu nói: “Cái giá này nếu như cảm thấy phù hợp hãy mau quyết định thôi, nếu không, bổn tọa thực sự sợ bản thân không nhịn được mà bạo tạc Lôi trận đâu.”

Mạc Thương Sinh suy nghĩ.

“Cửu Thiên đại lục chắc hẳn cũng là một thế giới mạnh được yếu thua, mười tên cường giả Địa tự khẳng định phân lượng không hề nhỏ, nếu như chết ở bên trong chiến trường Vị Diện, sợ là ngươi có tổn thất lớn à nha.” Quân Thường Tiếu nói.

“...”

“Còn nữa, bổn tọa có thể bắt giữ nhiều người của ngươi như vậy, tất nhiên không phải trái hồng mềm tùy ý vuốt ve.”

“...”

“Nếu quả thật muốn buông tay đánh cược một lần, các hạ còn sợ gì tổn thất. Sao không sảng khoái giao ra hai trăm vạn viên Lục Mang Tinh Thạch, ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều khỏe?”

Mạc Thương Sinh chau mày.

Ùng!

Ùng!

Lôi trận còn đang lấp lóe quang mang, thuộc tính Lôi hệ càng lúc càng trở nên mãnh liệt tràn ngập trong không khí, điều này buộc hắn không thể kéo dài thời gian, không thể suy nghĩ thêm nhiều.

“Được rồi!”

Mạc Thương Sinh nói: “Hai trăm vạn!”

“Giao tiền trước, thả người sau.” Quân Thường Tiếu đáp.

Khóe miệng Mạc Thương Sinh lại co giật.

Loại chuyện tương tự thế này trước kia cũng từng trải qua, nhưng chưa bao giờ bị đối phương dắt mũi dẫn đi như vậy.

“Bổn tọa là tông chủ Tinh Vẫn đại lục, từ trước đến nay quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, cho nên kính xin cứ yên tâm.” Quân Thường Tiếu nói.

Xoẹt!

Không gian giới chỉ độc đáo rơi vào giáp ranh cứ điểm.

Mạc Thương Sinh đè nén tiếc nuối cùng đau lòng, khó nhọc nói: “Bên trong có hai trăm vạn viên Lục Mang Tinh Thạch.”

Quân Thường Tiếu ngoắc tay.

Tử Lân Yêu Vương lúc này cất bước đi ra, đem giới chỉ nhặt lên rồi vội vàng lui về cứ điểm, xem ra cũng là lo lắng đối phương sẽ thừa cơ làm khó dễ.

“Thành chủ là một người hào sảng, hy vọng lần sau còn có thể hợp tác.” Quân Thường Tiếu sau khi kiểm kê và xác định số lượng, trên mặt hiện lên nụ cười.

Tuy rằng không lừa gạt ra được đến một ngàn vạn, nhưng hai trăm vạn viên Lục Mang Tinh Thạch đủ để sánh ngang với mấy ngàn vạn viên linh thạch tự nhiên.

Người mà.

Thỏa mãn, rút lui.

Chíu!

Chiu!

Mấy chục tòa Lôi trận đột nhiên tiêu tán, khí tức bạo liệt đang tồn tại cũng dần dần biến mất.

Quân tông chủ thật đúng là một người có uy tín!

Xoẹt!

Xoẹt!

Lôi trận vừa triệt tiêu, mấy tên cường giả Cửu Thiên đại lục bay đến, cứu lấy đám người Từ Mi Nộ Mục đang hôn mê, cho đến khi quay về chỗ cũ đều nhìn hằm hằm đám Quân Thường Tiếu bên trong cứ điểm.

Ban đầu con tin ở trong tay đối phương, bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, hiện tại đã cứu được người về, tự nhiên không còn kiêng nể gì nữa!

Quân Thường Tiếu đứng lên, chắp tay nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trước hết cáo từ.”

Cáo từ?

Mạc Thương Sinh cùng võ giả Cửu Thiên đại lục vẻ mặt ngạc nhiên.

Đùng!

Quân Thường Tiếu phát ra tiếng vỗ tay.

Cầu thang bên dưới sảnh lớn dần dần xuất hiện vòng xoáy hội tụ ra lưu quang.

Mạc Thương Sinh lập tức mở to hai mắt nhìn.

Cái này… Chẳng lẽ là Truyền Tống Trận đi thông ra phía ngoài?

Không đúng!

Địa bàn Tinh Vẫn đại lục mới có một chút, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn, tại sao có thể có trang bị truyền tống rời khỏi Vị Diện?

Võ giả sau lưng cũng mơ hồ so sánh.

Theo quan điểm của bọn họ, có thể làm được song hướng truyền tống, ít nhất phải phát triển cứ điểm thành quy mô thị trấn mới được!

Xoẹt!

Xoẹt!

Đám người Lục Thiên Thiên và Hà Vô Địch lần lượt tiến vào.

Quân Thường Tiếu là người cuối cùng bước đến, trước khi truyền tống hướng về phía Mạc Thương Sinh phất tay một cái, nói: “Ngày mai gặp.”

Vụt!

Người dần tan vào hư không, vòng xoáy dần dần biến mất.

Bên ngoài cứ điểm Mạc Thương Sinh cùng rất nhiều võ giả Cửu Thiên đại lục tụ lại, họ vẫn ở trạng thái ngơ ngác tưởng là đang nằm mơ, hiển nhiên khó thích ứng được sự thật cứ điểm không có phát triển gì, võ giả Tinh Vẫn đại lục vẫn có thể truyền tống ra ngoài!


Bình Luận (0)
Comment