Chương 937. Ánh Huy sơn là nhà của ngươi à? Không cho người khác tới?
Tinh Vẫn đại lục có một tòa núi rất đặc biệt, tên là Ánh Huy sơn, trên núi không có linh khí dồi dào, cảnh sắc cũng bình thường, nhưng lại được thế nhân cúng bái, Võ giả tới đây du ngoạn đạp thanh hàng năm lại nhiều không kể xiết.
Tại sao?
Bởi vì Đồ Ma lệnh năm đó được tuyên bố tại nơi này.
Từ ngày đó trở đi, danh môn chính phái và Ma Đế tông phát động trận chiến sinh tử, để lại những trận đấu đủ để người đời tán tụng muôn đời.
Mấy ngàn năm sau, hôm nay dưới sự tổ chức của vài Nhất lưu tông môn, các tông môn cao tầng đến từ thiên nam địa bắc lại một lần nữa tiến về Ánh Huy sơn.
Đương nhiên.
Ma Đế môn không thể sánh bằng Ma Đế tông được.
Lần này quy mô tập kết của danh môn chính phái cũng không bằng một phần mười năm đó.
"Hà tông chủ!"
"Cung chưởng môn!"
Dưới chân Ánh Huy sơn, hai đại lão tông môn gặp nhau, chắp tay nói lời khách sáo xong, sau đó kết nhóm đi lên bậc thang đá có lịch sử lâu đời, ánh mắt đều hiện ra sự kính sợ.
Năm đó tại tòa núi này các vị tiền bối đã hiệp thương cùng đánh dẹp Ma Đế tông, đổi lấy mấy ngàn năm hòa bình cho Tinh Vẫn đại lục, người đời sau tất nhiên sẽ khắc trong tâm khảm.
Hôm nay, được Nhất lưu tông môn mời đến, lần nữa cùng thương lượng làm sao để thảo phạt Ma Đế môn đột nhiên từ đâu xuất hiện, càng làm cho bọn họ dâng lên một loại cảm giác sứ mệnh cao cả.
Các tông môn cao tầng lần lượt đến nơi, mỗi khi dừng dưới Ánh Huy sơn sẽ trang nghiêm ngưỡng vọng, thể hiện sự tôn kính đối với tiền bối, cho dù rõ ràng có thể bay lên, nhưng bọn họ đều lựa chọn đi bộ lên núi.
"Tông chủ."
Một tên đệ tử đứng ở chân núi, mắt đầy sùng bái nói: "Ánh Huy sơn này nhìn qua tuy bình thường, nhưng đệ tử lại cảm nhận được một luồng hơi thở thân thiết vô cùng!"
Cẩm y lão giả đứng đằng trước vòng tay ra sau lưng nắm lại, ngạo nghễ nói: "Năm đó cùng thảo phạt Ma Đế tông, Trúc Linh tông chúng ta cũng từng phái người đến nơi này!"
"Thì ra là thế!"
Tên đệ tử kia tỉnh ngộ nói: "Khó trách lại có cảm giác thân thiết, thì ra nơi này lưu giữ hơi thở của tiền bối a!"
"Đi thôi."
Vị tông chủ đó nói: "Chúng ta đi lên."
"Vâng!"
Mười mấy tên đệ tử đi theo lão ta leo từng bậc thang lên, trong lòng đều kính nể.
Ngay lúc Võ giả các tông môn từ thiên nam địa bắc chạy tới, đi dọc theo sơn đạo kéo dài tít tắp, một đạo lưu quang trái khoáy chả giống ai bay vèo một phát lên đỉnh núi.
Việc này trong nháy mắt đã chọc giận mọi người.
"Ai lớn mật như thế, dám bay ở Ánh Huy sơn!"
Trong chốc lát, vô số Linh niệm được phóng ra, bao phủ đạo lưu quang đang bay thẳng về phía trước kia, sau khi thấy rõ tướng mạo của đối phương, đồng loạt cả kinh nói: "Vạn Cổ tông tông chủ!"
"Sao hắn lại đến đây?"
"Chẳng lẽ Nhất lưu tông môn cũng phát thiệp mời cho tên không biết xấu hổ này?"
Quân Thường Tiếu đang bay lên không ngừng đột nhiên dừng lại, kiểu tóc không một cọng rối chỉ vào tông môn đại lão đang đứng giữa sườn núi kia nói: "Ngươi nói bừa như vậy, bổn tọa có thể tố ngươi tội phỉ báng!"
Hệ thống nói: "Ta thấy người ta nói có sai đâu."
Quân Thường Tiếu không để ý tới nó, lại bay tiếp lên núi, chỉ để lại một đám tông môn cao tầng đang tức giận: "Đáng chết!"
Một gã tông môn đại lão tức giận nói: "Quân Thường Tiếu này quá kiêu căng rồi!"
"Gần đây không có nghe tin tức của Vạn Cổ tông, nghĩ rằng đã đổi sang hệ khiêm tốn rồi, không ngờ lại tới Ánh Huy sơn a!" Có người kinh ngạc nói.
Còn chưa nói, từ khi Thực Thần đại tái kết thúc, Vạn Cổ tông đã rất lâu chưa kiếm chuyện trên giang hồ, đến mức tất cả mọi người cũng không còn đề tài để nói chuyện nữa.
Chủ yếu vẫn là do sự xuất hiện của Truyền Tống môn chiến trường Vị Diện đã khiến Quân Thường Tiếu phân tâm không ít, mà các đệ tử cũng có phó bản mới, hiển nhiên cũng sẽ không ra ngoài dạo chơi nữa.
Nói ngắn gọn.
Có thể tranh nhau tỏa sáng cùng cường giả các vị diện, nào có tâm tình chơi cùng võ giả Tinh Vẫn đại lục đâu.
"Xoẹt!"
Quân Thường Tiếu tiêu sái dừng ở đỉnh núi.
Các tông môn cao tầng lên đến núi trước giờ hẹn đang nịnh nọt ba hoa đều nhao nhao quay đầu nhìn, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.
Tên này sao lại đến đây?
Hơn nữa, có vẻ là trực tiếp bay lên đỉnh!
"Hừ." Một gã trung niên mặc cẩm y sau khi nhìn thấy Quân Thường Tiếu, ánh mắt lóe lên phẫn nộ.
Người này là Ngạo Thế Thánh tông tông chủ Ngạo Hoàn Vũ.
Nhi tử của gã- Ngạo Vô Song tham gia Long Hổ Tranh Bá bị Dạ Tinh Thần cho ăn hành đến nay vẫn còn nằm trên giường bệnh, nên gã có vẻ mặt khó chịu như thế là vô cùng bình thường.
"Chậc chậc."
Quân Thường Tiếu nói: "Cũng không ít người đâu."
Võ giả hội tụ ở đỉnh núi đã gần bốn năm trăm người.
Trong đó có Nhị lưu tông môn tông chủ, cũng có cao tầng của Nhị Tam lưu tông môn, có thể nói là quần anh hội tụ.
Đương nhiên.
Các tông môn có ân oán với Vạn Cổ tông thì cũng không ít.
Chẳng hạn như Ngạo Thế Thánh tông, rồi chẳng hạn như Quang Thánh tông từng tranh đoạt mạch khoáng, cùng với Đại Diễn Thánh tông và Thiên Cương Thánh tông đã từng giao thủ ở Long Hổ Tranh Bá.
Hằng năm đều có tông môn luận võ ở Hoa Sơn, người tham gia đơn giản là Tam Tứ lưu tông môn. Hôm nay tông môn Nhất Nhị lưu tề tụ ở Ánh Huy sơn vô số, cấp độ cao hơn không biết bao nhiều lần.
"Chư vị."
Quân Thường Tiếu chắp tay nói: "Đừng hiểu lầm, lần này bổn tọa đến chỉ để xem náo nhiệt thôi."
Đại lão các tông môn sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhiều tông môn của Tinh Vẫn đại lục như vậy tụ tập cùng một nơi, cùng thương lượng làm sao để diệt sạch Ma Đế môn đột nhiên xuất hiện, quả là một việc vô cùng nghiêm túc, hắn vậy mà lại chỉ đến xem náo nhiệt, thế này không phải là coi toàn bộ đại lục như trò cười sao!
"Quân tông chủ."
Ngạo Hoàn Vũ lạnh mặt nói: "Vạn Cổ tông của ngươi nếu không tham dự, thì xin trở về đi."
"Sao thế?"
Quân Thường Tiếu ngồi trước cự thạch bên cạnh, trưng ra bộ dáng thiếu nghiêm túc nói: "Ánh Huy sơn là nhà của ngươi à? Không cho người khác tới?"
Nhìn thấy bộ dáng ngang tàng đó của hắn, các đại lão tông môn ở đây chỉ khao khát có thể tiến tới ấn mặt hắn xuống đất mà mạnh tay chà xát.
Nếu làm thật, kết quả có thể là núi bị san bằng, còn mặt thì chả hề hấn gì, dù sao loại da mặt mà có thể chống đỡ được sức mạnh đến từ Thượng giới, thì chắc chắn có bảo đảm về chất lượng.
Quân Thường Tiếu chỉ dùng một câu đã chọc cho Ngạo Hoàn Vũ không tiếp lời được nữa.
"Quân tông chủ."
Một lão giả mặt mũi hiền lành đi tới, thần sắc nghiêm túc nói: "Thực lực Ma Đế môn đột nhiên xuất hiện kia không hề yếu, nếu thân là danh môn chính phái, làm sao có thể đứng ngoài không l..."
"Thứ lỗi."
Quân Thường Tiếu ngắt lời nói: "Vạn Cổ tông ta trước giờ chưa từng ra vẻ đạo mạo tự xưng là danh môn chính phái."
Muốn kéo ta xuống hố, không có cửa hay cửa sổ đâu!
Nhưng mà, những lời này đã xúc phạm tới các tông môn, dù sao bọn họ cũng đều tự xưng là danh môn chính phái, tên này không phải đang mỉa mai chúng ta ra vẻ đạo mạo sao?
"Huống chi."
Quân Thường Tiếu tiếp tục nói: "Ma Đế môn có vài tên Võ Thánh tọa trấn, Vạn Cổ tông ta thực lực có hạn, cho dù thông đồng làm bậy cùng các ngươi thì cũng không giúp được gì thêm."
Nói chuyện là một môn nghệ thuật.
Cẩu Thặng đang giải thích một môn nghệ thuật khác, đó là "không biết nói chuyện".
Hết nói người ta ra vẻ đạo mạo, lại bảo họ thông đồng làm bậy, trực tiếp hạ thấp các đại tông môn đến mức không đành lòng nhìn thẳng a.
"Quân Thường Tiếu!"
Ngạo Hoàn Vũ cả giận nói: "Ngươi đến đây để gây chuyện đúng không.”
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: "Ngươi còn chưa có chuyện để ta hóng, bổn tọa rảnh hay sao mà còn lặn lội đường xa đến gây chuyện."
"..."
Một đám đại lão các đại tông môn trợn mắt nhìn, vốn là bầu không khí ôn hòa cũng bị sự nghiêm nghị thay thế mất.
Lê đường chủ đoán không trật phát nào.
Với tính cách của Quân Cẩu Thặng, đến nhìn một chút kiểu gì cũng gây chuyện.
"Quân tông chủ."
Ngay vào lúc này, đằng sau truyền đến âm thanh nhẹ nhàng: "Ngươi thật sự đến đây?"
Hề Tịnh Tuyền đi đến, cả mặt che đầy sự vui vẻ.
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt đi theo phía sau hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc cũng hiểu vì sao cung chủ phải đến Ánh Huy sơn, thì ra là muốn gặp tiểu tử này.
Không đúng!
Sắc mặt các đại lão đại tông môn vì sao lại xấu như vậy? Vì sao trong ánh mắt nhìn Quân Thường Tiếu của họ lại lộ ra sự không thiện chí a.
Chẳng lẽ tên này đắc tội bọn họ hết rồi?
"Hề cung chủ."
Quân Thường Tiếu nói: "Việc đối phó Ma Đế môn vẫn nên giao cho các đại tông môn ở đây đi, Tứ Ngũ lưu tông môn chúng ta đừng đi theo cản tay cản chân nữa."
Các đại lão tông môn nghe vậy, lại càng tức giận hơn!
Vạn Cổ tông ngươi không tham gia thảo phạt Ma Đế môn thì thôi, còn xúi giục tông môn khác không tham gia, hắn như thế không phải là đang phá phách hay sao!
Hề Tịnh Tuyền cười nói: "Quân tông chủ, ta đến Ánh Huy sơn chỉ để ngắm phong cảnh thôi."
"Thì ra là thế."
Quân Thường Tiếu từ trên cự thạch nhảy xuống, chỉ vào Vân Hải xa xa, cười nói: "Đi, chúng ta sang bên kia ngắm phong cảnh, đừng quấy nhiễu các đại lão tông môn cùng thương nghị đại sự."
Hề Tịnh Tuyền ngẩn ra, đỏ mặt đi theo.
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt thức thời không đi theo, hơn nữa nhìn theo bóng dáng cung chủ và Quân Thường Tiếu, tức khắc cảm thấy hai người quả thực là trời sinh một đôi a.
Các đại lão tông môn cố đè ép lửa giận xuống, tiếp tục chờ các tông môn khác đến.
Thế nhưng, thỉnh thoảng nhìn sang hướng Quân Thường Tiếu và Hề Tịnh Tuyền vừa cười vừa nói đủ chuyện phía xa, vẫn sẽ tức giận dù không ai tác động gì đến!
Nơi thần thánh như thế.
Vậy mà tên kia lại có thể ngang nhiên buông lời tán tỉnh a!