Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 955 - Chương 955. Hắn Đã Mạnh Đến Như Vậy Rồi Sao?

Chương 955. Hắn đã mạnh đến như vậy rồi sao?
Võ giả các vị diện đang ở chiến trường mà thầm khóc, bởi vì Quân Cẩu Thặng sau khi giải quyết chuyện nội bộ của mình đã trở lại, lần này vì muốn nhanh chóng mở rộng diện tích cứ điểm mà bắt đầu điên cuồng tìm kiếm cơ duyên tồn tại trong đó.

Vũ khí, võ kỹ, trang bị, bảo vật, dược liệu, khoáng thạch, chỉ cần xuất hiện trên Tham Bảo Khí, chỉ cần bị hắn nhắm đến, chắc chắn mọc cánh cũng khó thoát.

Loại tìm kiếm điên cuồng này, mang đến hậu quả chính là, rất nhiều vị diện vất vả xác định cơ duyên, trăm cay nghìn đắng tìm đến được, kết quả chỉ còn lại một cái hộp rỗng đã bị húp trọn bên trong rồi.

“Không có!”

“Bị người ta nhanh chân đến trước rồi!”

“Rốt cuộc là ai chứ!”

Thỉnh thoảng ở chiến trường Vị Diện, đa phần là ở nơi có cơ duyên xuất thế, sẽ nghe được các cường giả tê tâm liệt phế ngao ngao gào thét, trong thanh âm lộ ra phẫn nộ cùng bi thương.

Rất nhiều cường giả tiến vào vị diện đều hướng về nơi có cơ duyên mà đến, có vài người tìm kiếm mất mấy năm trời, cuối cùng lại bị người khác nhanh chân đến trước, đây chắc chắn là đòn đả kích vô cùng nặng nề.

“Gốc Thiên Tâm Thánh Thảo này, tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng có thể dùng Thiên Tài Địa Bảo chứa dục khí để thúc đẩy nó sinh trưởng.”

“Khối Vẫn Linh Thạch này nặng tới ngàn cân, nếu có thợ rèn chuyên nghiệp, có thể làm ra rất nhiều trang bị, vũ khí không tồi.”

“Về phần võ kỹ Linh Khí Hóa Ngưu này, có thể để cho Tội Kỷ và Ngọc Hoa bọn họ tu luyện.”

Quân Thường Tiếu ngồi trong đại điện đang cẩn thận sàng lọc và phân chia các loại cơ duyên gần đây tìm được, thậm chí còn có chút không hài lòng, cho rằng không có tác dụng thực tế gì.

Võ giả vị diện người ta tìm được một loại cơ duyên thì mừng rỡ như điên, tên này thì có nhiều đến mức bắt đầu ghét bỏ, đúng là người so với người sẽ tức chết mà.

Tìm được nhiều cơ duyên như vậy, cứ điểm của Tinh Vẫn đại lục cũng mở rộng không ít, hiện tại đang từ quy mô làng mạc hướng đến mở rộng thành quy mô thành trấn.

Theo quy định của chiến trường, vị diện mới gia nhập mở rộng được quy mô cứ điểm đến mức thành trấn trong vòng năm năm sẽ tương đương với việc hoàn thành nhiệm vụ và có quyền lợi được ra vào tự do.

Kết quả, võ giả đại diện cho Tinh Vẫn đại lục còn chưa tiến vào, vẫn đang còn hoảng sợ, thì nhiệm vụ cứ điểm nhà mình vậy mà đã nhanh chóng hoàn thành, chỉ e đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Chíu!

Dụng cụ cải tạo địa hình bay ra và nằm trên mặt đất.

Ùng ùng ùng!

Xuyên suốt từ đêm tối đến hừng đông, cứ điểm Tinh Vẫn đại lục thường xuyên truyền đến chấn động, cứ như vậy trên mặt đất bằng phẳng đã dựng lên một tòa núi lớn.

Ầm ầm!

Ngày hôm sau, Tiêu Tội Kỷ thì hai tay đỡ núi lớn.

Quân Thường Tiếu ở phía dưới nhanh chóng bố trí Ngũ Hành đại trận chống đỡ ngọn núi ở giữa không trung.

Ngay lúc này, đã có năm tòa núi cao lơ lửng bên trong cứ điểm Tinh Vẫn đại lục, trước sau trái phải xen kẽ thành hình.

“Ôi trời ơi!”

“Lại có một ngọn núi nữa được treo lên!”

“Tinh Vẫn đại lục này rốt cuộc làm sao làm được như vậy a?”

Cách mấy trăm dặm thỉnh thoảng có võ giả đi ngang qua, nhìn thấy ở cuối tầm mắt lại có một ngọn núi lớn lơ lửng trên bầu trời, xen kẽ cùng các ngọn núi khác, dãy núi có cấu trúc đồ sộ đang lơ lửng tạo ra một hình ảnh ngoạn mục, tất cả đều trợn tròn mắt.

“Hôm qua khi ta đi ngang qua, rõ ràng chỉ có bốn ngọn núi, qua một đêm sao lại tự nhiên mà có thêm một ngọn núi thế này!” Một võ giả phát điên nói, nếu không phải đó giờ chuyên tâm tu luyện võ đạo, gã ta thậm chí còn cho rằng mình có phải đã gặp quỷ rồi hay không!

Đừng ngạc nhiên, cũng đừng giật mình.

Bởi vì… Đây chỉ mới là bắt đầu thôi!

Để vượt qua những vị diện đứng đầu kia, Quân Thường Tiếu vẫn đang cố gắng tìm kiếm cơ duyên, cố gắng mở rộng địa bàn, cho nên thời gian sau này, từng tòa núi lớn sẽ được dựng lên, sau đó sẽ tiếp tục lơ lửng giữa không trung.

Tinh Vẫn đại lục.

Vì để bù đắp cho tổn thất việc bị Quân Cẩu Thặng đe dọa tống tiền, Ma Đế Môn sau khi chuyển đến một cấm địa khác, bắt đầu điên cuồng nhắm vào danh môn chính phái, trong thời gian ngắn đã có sáu bảy Tứ lưu, Ngũ lưu tông môn bị diệt vong.

Tông môn đứng đầu đối với việc này tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ mặc dù liên hợp với không ít tông môn khác, nhưng vẫn là không cách nào tìm được nơi ẩn náu của Ma Đế Môn, chỉ có thể vào thế bị động mà bị đánh.

Bởi vì Ma Môn thường xuyên quấy rầy, trên bầu trời Tinh Vẫn đại lục toàn bộ lại bị bao phủ một cỗ khí tức áp lực, nhiều thế lực tự xưng danh môn chính phái đã hoảng sợ, sợ có một ngày đột nhiên sẽ bị xóa sổ.

Bầu không khí này khiến cả nơi không tranh quyền tranh thế như Đông Bắc Lô Châu cũng bị lây nhiễm, trong không khí cũng ẩn chứa khí tức vô cùng ngột ngạt.

Những nơi vốn thường có đệ tử tông môn ghé đến hoặc lưu lại thưởng ngoạn, giờ đây rất ít người xuất hiện, gió bấc gào thét lại có rất nhiều bông tuyết phiêu phiêu, cảm giác một mảng trời đất bao la mờ mịt.

Bầu không khí áp lực chỉ có võ giả mới có thể cảm nhận được, với người thường nơi thảo nguyên phủ tuyết quanh năm vẫn theo guồng quay mặt trời mọc thì thức dậy làm việc, hoàng hôn xuống thì về nhà nghỉ ngơi, sống một cuộc sống bình thường lại gian nan khổ cực.

Tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh.

Người lớn đi săn thắng lợi trở về nhà, đám trẻ con vui vẻ phấn khởi chào đón.

“Oa, một con cá lớn!”

“Nhất định là cha ta bắt được!”

“Nói nhảm, chắc chắn là cha ta bắt được!”

Bọn nhỏ vì một con cá mà tranh giành nhau đến mặt đỏ tai hồng, khiến người lớn đang dỡ mồi, uống rượu sưởi ấm cũng phải cười phá lên.

“Đến đây.”

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, là một gã trung niên cao lớn thô kệch, phất phất tay, nói: “Quách thúc hôm nay kể cho các con nghe một câu chuyện.”

Gã là thủ lĩnh nhóm săn bắn trong thôn, cũng là người duy nhất trong thôn tu luyện võ đạo, tuy rằng thực lực chỉ có vỏn vẹn khai mạch thập nhị đẳng, nhưng lại là chiến thần trong lòng bọn nhỏ.

“Quách thúc!”

Một đứa trẻ chừng mười tuổi nói: “Chúng con muốn nghe chuyện về Vạn Cổ Tông.”

“Biết đám ranh con mấy đứa muốn nghe cái này, Quách thúc đã cố ý đến nội thành nghe ngóng một phen.” Quách thúc cười cười đáp.

Đám trẻ con lập tức mừng rỡ như điên mà vây quanh gã.

“Xảo Nhi tỷ!”

Một đứa nhóc mười tuổi xông đến một ngôi nhà nhỏ đơn sơ hô lớn: “Quách thúc sắp kể chuyện của Vạn Cổ Tông, tỷ mau ra nghe cùng nha!”

Cót két!

Cánh cửa hơi cũ kỹ được đẩy ra.

Một nữ tử đeo tạp dề, giống như đang bận rộn làm cơm trưa bước ra.

Nàng ta khoảng hai mươi tuổi, mặc dù ăn mặc giản dị mộc mạc, nhưng lại khó che giấu được vẻ thanh tú.

“Tiểu Hổ tử.”

Nữ tử nói: “Quách thúc săn bắn xong vừa trở về, còn phải nghỉ ngơi, các ngươi nhanh chóng ra chỗ khác chơi đi, đừng quấn lấy hắn nữa.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Quách thúc cười.

“…” Nữ tử lắc đầu.

“Nha đầu.”

Quách thúc nói: "Lần này ta đi nội thành, nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến Vạn Cổ Tông, trong đó còn có người mà ngươi luôn mơ ước tương tư đâu.”

“Quách thúc! Người mà Xảo Nhi tỷ mơ ước là ai ạ?” Bọn trẻ hiếu kỳ hỏi.

Nữ tử thì mặt đã đỏ tới mang tai rồi.

Quách thúc uống một ngụm rượu mạnh, nhếch miệng nói: “Lần này Quách thúc sẽ kể cho các con nghe câu chuyện Vạn Cổ Tông tham gia Long Hổ tranh bá!”

Bọn nhỏ không biết Long Hổ tranh bá là gì, nhưng chỉ cần có liên quan đến Vạn Cổ Tông, khẳng định sẽ rất vui vẻ lắng nghe.

“Câu chuyện là như thế này…” Quách thúc đem những gì mình nghe được từ bên ngoài, nói không bỏ sót một chữ nào.

Những đứa trẻ nghe chuyện say sưa.

Nữ tử cũng đang lắng nghe, đặc biệt là khi nghe được đến tên của người kia, lại mừng rỡ thầm nghĩ: “Hắn đã mạnh đến như vậy rồi sao?”

Vui vẻ qua đi, phần nhiều còn lại chính là cảm giác mất mát.

Hắn ta là đệ nhất thiên tài của huyện Thanh Dương, lại gia nhập nơi phong quang vô hạn Vạn Cổ Tông, tương lai thành tựu sẽ có vô số, mình cũng chỉ là người bình thường, sau này nhất định sẽ không có bất kỳ cuộc hội ngộ nào nữa.

“A? Tại sao Xảo Nhi tỷ lại khóc?”

“Không… Không có…”

Nữ tử vội vàng đứng dậy, nhanh chóng trở về nhà của mình, nói: “Quách thúc nhất định đói bụng lắm rồi, bây giờ ta sẽ đi làm cơm ngay.”


Bình Luận (0)
Comment