Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 957 - Chương 957. Thời Gian Dài Trôi Qua, Sẽ Quên Được Thôi

Chương 957. Thời gian dài trôi qua, sẽ quên được thôi
Màn đêm buông xuống.

Xảo Nhi tỷ ngồi ở dưới mái hiên ngẩn người.

“Nha đầu.”

Quách thúc đi tới nói: “Đang suy nghĩ gì mà ngẩn người vậy?”

“Không, không suy nghĩ gì cả.”

“Ngươi đến Tiểu Hàn thôn cũng mấy năm rồi, thúc có thể nhìn ra từ đầu đến cuối, trong lòng ngươi đang có tâm sự.”

“Ta…”

“Nha đầu, ngươi và Nhị đệ tử của Vạn Cổ tông có quen biết nhau sao? Mỗi lần ra ngoài ngươi đều nhờ thúc nghe ngóng tin tức của hắn ta.” Quách thúc chân thành nói.

Xảo Nhi tỷ cúi đầu nói: “Đã từng biết nhau.”

Nghe được câu trả lời này, Quách thúc cũng không suy nghĩ gì thêm nữa, nói: “Chuyện này, người bình thường như chúng ta không có khả năng với cao được như vậy, ngươi mau quên hắn đi, không nên tự làm khó bản thân mình.”

Xảo Nhi tỷ xúc động nói: “Ta từ Tây Nam Dương châu đến Đông Bắc Lô châu, cũng chỉ để quên hắn ta, dù nơi này thời tiết vô cùng rét lạnh, nhưng cũng không thể lạnh đi những tưởng niệm trong lòng.”

“Ực ực!”

Quách thúc uống một ngụm rượu, chán nản mà nói: “Thúc có thể hiểu được ngươi, tuổi trẻ ta cũng có vài nữ nhân mình yêu mến, nhưng người ta giỏi hơn ta, cảnh giới cao hơn ta, ta như một đồ đần độn chỉ dám ngắm nhìn nàng từ xa vậy.”

Xảo Nhi tỷ ngạc nhiên.

Quách thúc nói: “Thời gian dài trôi qua, sẽ quên được thôi.”

“Qua một thời gian dài, sẽ quên được sao?” Xảo Nhi tỷ thì thầm nhắc lại lời Quách thúc, nói: “Quách thúc, ta hiểu rồi.”

Quách thúc đứng dậy rời đi.

Xảo Nhi tỷ ngồi dưới mái hiên suy nghĩ thật lâu, sau đó lấy ra một con hạc bằng giấy đã bị ố vàng, nói: “Thanh Dương ca, mong ngươi có thể trở thành đỉnh thiên lập địa cường giả.”

“Vù!”

Một cơn gió thổi đến.

Hạc giấy tuột khỏi tay mà bay đi, bay về phía bầu trời.

Xảo Nhi tỷ ngẩng đầu nhìn nó dần dần biến mất trong màn đêm, trong lòng quặn đau nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cắt đứt tất cả tưởng niệm về ngươi.”

Bên ngoài thôn.

Hạc giấy bay xuống theo cơn gió.

Lý Thanh Dương đưa tay bắt được, bực bội mà nói: “Chẳng lẽ vừa rồi nàng ấy muốn xé nó sao?”

“Đúng vậy.”

Công Tôn Hạo Hải nói.

Lý Thanh Dương đặt hạc giây vào trong Không Gian giới chỉ, xoay người sang bên khác nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu?”

Công Tôn Hạo Hải mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Hắn ta nhìn ra được từ đầu đến cuối, gần đây Lý Thanh Dương luôn bí mật để ý đến một nữ hài có tên là Xảo Nhi, hai người chắc chắn có quan hệ không hề tầm thường.

Bây giờ thật vất vả mới chạy đến được Tây Nam Dương châu, không gặp mặt người ta một lần, vậy mà vội vã rời đi luôn sao?

“Ngươi thật sự muốn đi sao?”

“Đúng vậy.”

“Được thôi.”

“Xoạt! Xoạt!”

Hai người bỗng nhiên biến mất ngay bên ngoài thôn trang.

Xảo nhi tỷ về đến phòng, tựa như cảm thấy được cso chuyện gì đó, vô thức nhìn về phía bên ngoài thôn nơi mà lý Thanh Dương vừa đứng ban nãy, thì thầm nói: “Hình như có cái gì vừa mới rời đi, là mèo hoang phải không?”

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Đột nhiên, trong đêm tối vang lên tiếng vó ngựa, phá vỡ sự yên tĩnh của Tiểu Hàn thôn, đánh thức Quách thúc và những người khác còn đang ngủ.

“Gay go rồi!”

“Cường đạo đến!”

m thanh hỗn loạn vang lên giữa không trung.

Trong thôn trang, một đám người mang khuôn mặt dữ tợn mặc trang phục đen, cưỡi ngựa hiên ngang đi lại.

Bọn hắn là đám cường đạo, quanh năm chỉ trộm cướp ở Đông Bắc Lô châu, bởi vì gần đây, trước đó danh môn chính phái đều ở trong tông môn, bọn chúng không tuỳ tiện ra ngoài được, giờ không còn ai ngăn cản, bọn cường đạo này mới dám làm xằng làm bậy không chút kiêng kỵ.

Quách thúc cầm trường thương từ trong phòng lao ra.

Là võ tu duy nhất của Tiểu Hàn thôn, cũng là người nhận trị an cho cả thôn.

“Đại gia này cản đường bọn ta sao?”

Tên cầm đầu đám cường đạo nhảy xuống ngựa, một cước đá bay Quách thúc ra ngoài, sau đó ra lệnh cho đám thủ hạ bắt đầu vơ vét tài vật và đồ ăn.

“Quách thúc!”

Xảo Nhi tỷ nhìn thấy Quách thúc nằm trên đất nôn ra máu, vội vàng lao ra khỏi phòng, chạy về phía lão ta.

“A?”

Tên cầm đầu đám cường đạo kinh ngạc nói: “Ở cái nơi khi ho cò gáy thâm sơm cùng cốc như thế này, mà lại có một cô nương dáng người không tệ như vậy sao? Người đâu, bắt về cho lão tử, mang về núi làm phu nhân của ta!”

“Rõ!”

Mấy tên cường đạo hung hãn cầm đao kiếm xông lại.

“Nha đầu…” Quách thúc cô gắng đứng lên, đưa tay đẩy Xảo Nhi tỷ về phía sau, sắc mặt dữ tợn nói: “Đi mau.”

“Còn dám chạy?”

Một tên cường đạo đuổi theo.

“Vụt!”

Quách thúc lấy Linh năng mờ nhạt rót lên trường thương, vung lên chém, nhưng lại bị đối phương né tránh, cầm kiếm đâm lại về phía lão ta.

Trường kiếm lạnh giá xuyên qua ngực, máu tươi phun tung toé trên mặc tuyết.

“Quách thúc!”

Xảo Nhi tỷ nhìn thấy Quách thúc bị một lưỡi kiếm xuyên qua, lảo đảo hét lên.

Thật trùng hợp, lúc này thôn dân tán loạn, ai ai cũng nhìn thấy võ tu duy nhất của thôn bị trọng thương, trong lòng mọi người dâng lên vẻ tuyệt vọng.

“Lão già vướng víu.”

Tên cường đạo rút kiếm về, đánh Quách thúc một cước bay ra ngoài, sau đó tiến về phía Xảo Nhi tỷ.

“Bộp!”

Một cục đá từ đâu bay đến, nện lên đầu tên cường đạo kia.

Đứa trẻ mới mười tuổi cần một viên đá ở trong tay, trừng mắt nhìn tên cường đạo nói: “Đừng hòng làm tổn thương Xảo Nhi tỷ!”

Tên cường đạo kia xoay người, cầm trường kiếm đã nhuốm máu đi đến, một tay bắt được đứa trẻ giơ lên cao, đằng đằng sát khí nói: “Nhóc con nhà ngươi đang tìm cái chết phải không?”

Đứa trẻ tuy bị khống chê, bị lâm vào nguy hiểm cũng không tỏ ra sợ sệt, nó la lớn: “Xảo Nhi tỷ, mau chạy đi! Nhanh lên!”

“Chạy sao?”

Tên cầm đầu đám cường đạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Nữ nhân mà lão tử đã muốn, chạy đến chân trời góc biển cũng vô ích thôi!”

Lúc này, mấy tên cường đạo khách cũng tiến về phía Xảo Nhi.

“Các ngươi… các ngươi đừng có đến đây!”

Xảo Nhi tỷ sợ hại lui lại từng bước một. Cho đến khi lui đến góc tường, biết rằng không còn đường đẻ lui được nữa.

“Lão đại!”

Tên cầm đầu đám cường đạo dẫn người vào gian phòng của thôn dân, tức giận mà mở miệng mắng to: “Thôn trang này thật nghèo hèn, đừng nói đến ngân phiếu, ngay cả thứ đáng giá cũng không có!”

“Quy tắc cũ.”

Tên cần đầu đám cường đạo ra lệnh: “Một mồi lừa, thiêu huỷ tất cả.”

“Nữ nhân và hài tử đưa đi, đám người còn lại, giết.”

“Tuân mệnh.”

Tên nhị đương gia phát tay.

Đám cường đạo nhao nhao mang đuối tới, sau đó cầm kiếm hướng về đám thôn dân đang run lẩy bẩy.

“Vụt!”

Ngay lúc này, một trận gió lớn thổi tới.

Mấy bó đuốc chuẩn bị bén lửa đến phòng ốc của thôn dân bỗng nhiên bị thổi tắt.

“Gì?”

Đám cường đạo nhìn về hướng gió thổi, bỗng nhiên thấy được ánh kiếm loé lên trước mặt.

“Phụt! Phụt!”

Máu tươi bắt tung toé, đầu người bay tán loạn.

Tên cầm đầu đám cường đạo và nhị đương gia thây vậy, tròng mắt kinh ngạc trợ lồi ra.

Những tên cường đạo đang chuẩn bị vây bắt Xảo Nhi tỷ bỗng nhiên dừng lại, một lực vô hình áp xuống khiến cho bọn hắn không thế cử động.

Người không thể động đậy, nhưng não vẫn có thể suy nghĩ.

Một khí tức chết chóc tràn ngập trong lòng.

Những tên cường đạo này mặc dù tu vi thấp, nhưng trực giác lại vô cùng chuẩn xác. Một thanh kiếm không biết từ đâu lao tới, xẹt qua cái cổ, vô tình thu hoạch được một sinh mệnh.

Một màn này diễn ra vô cùng nhanh chóng, thôn dân run rẩy một hồi cũng dần dần tỉnh táo lại, phát hiện đám cường đạo ban nãy thân thể chia làm nhiều mảnh, mỗi nơi mỗi nẻo, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết.

Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Đám trẻ nhỏ cũng bị làm cho khiếo sợ, không dám mở mắt nhìn.

Xảo Nhi tỷ vẫn còn chưa hoàn hồn gắng gượng ngẩng đầu, nhìn nam nhân khoác áo choàng lụa vương màu đỏ trước mặt, trong tay cầm kiếm dính đầy máu tươi, xuôi theo mũi kiếm mà nhỏ lên mặt đất.

Tuy đang đưa lưng về phía mình, tuy không nhìn rõ chính diện, nhưng bóng lưng này Xảo Nhi tỷ vô cùng quen thuộc, không kìm lòng được mà nói: “Thanh Dương ca!”

Bóng lưng kia xuất hiện cũng không nói gì, chỉ bước từng bước một về phía tên cầm đầu đám cường đạo đang bị uy áp. Sau đó đặt lưỡi kiếm lên cổ hắn ta, giọng nói trở nên âm u lạnh lẽo: “Trời tạo nghiệt có thể tha thứ, nhưng tự tạo nghiệt thì không thể sống.”

m thanh này…

Là hắn ta, đúng là Lý Thanh Dương!

Xảo Nhi tỷ che miệng, nước mắt tôn ra như mưa.

“Hảo hán, đừng… đừng…”

“Phụt!”

Ánh sáng lưỡi kiếm loé lên, đầu bay ra ngoài sau đáp lên mặt tuyết, gương mặt vẫn đang dừng lại ở biểu cảm sợ hãi.

Nhị đương gia đang bị trói buộc, nhìn lão đại của mình cứ như vậy mà chết đi, ánh mắt lại tăng thêm phần sợ hãi. Sau đó lại cảm thấy lưỡi kiếm xẹt qua thân thể, đầu một nơi thân một nẻo.

Đám cường đạo đều bị giết chết toàn bộ.

Tiểu Hàn thôn đã thoát khỏi nguy hiểm.

Nam tử mặc chiến bào tẩy sạch vết máu trên kiếm, bình tĩnh mà thu kiếm vào vỏ.

Hắn ta dự định cứ như vậy mà rời đi, Xảo Nhi lại gắng gượng đứng lên, tiến về phía hắn ta, nói: “Thành Dương ca, là ngươi sao?”


Bình Luận (0)
Comment