Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 707

Chương 707

Những người tìm đồ bên cạnh nghe thấy yêu cầu này của Thánh Tử đều cau hết cả lông mày lại.

Muốn kiểm tra nhẫn trữ vật của người khác, cái loại đối đãi này có đặt vào đâu đi chăng nữa cũng là thiếu sự tôn trọng với người khác, đây chính là có ý xúc phạm người khác. Ai mà chả có bí mật của riêng mình.

Mọi người đều âm thầm than thở, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Tiêu. Có biết là thiếu tôn trọng nhưng bọn họ thì dám làm gì. Dù gì cũng là địa bàn của thần tộc Dao Trì, đây lại còn là Thánh Tử Dao Trì. Đối phương có vô lý thì cũng có ai làm được gì hắn đâu.

“Muốn kiểm tra nhẫn trữ vật của ta?” Lâm Tiêu híp mắt lại nói.

“Vậy, nếu ta nói không thì sao!!!”

Mọi người im lặng nín thở, kể cả những người phụ trách đứng quanh đó cũng ngỡ ngàng. Đây là Thánh Tử đại nhân đó, ngươi là ai dám trái mệnh lệnh của Thánh Tử đại nhân.

“Các hạ, ngươi hãy mau thu lại lời vừa nói đi, mau giao nhẫn trữ vật ra đi!”

“Đúng vậy, đừng đắc tội Thánh Tử đại nhân, ngài ấy không cần biết ngươi là thiên tài đâu.”

“Các hạ, nhịn một chút cho êm chuyện.”

Mọi người lập tức đi tới khuyên can Lâm Tiêu, nhưng sắc mặt của Lâm Tiêu không nhìn ra biểu cảm gì, hình như cũng không có ý sửa lại câu vừa nói.

“Haha, to gan thật! ngươi cũng xứng sao, vậy bản Thánh Tử đành tự tay tới kiểm tra vậy.” Trong mắt Thánh Tử loé lên sự khinh bỉ, cười lạnh nói.

Nói xong hắn lập tức bước tới chỗ Lâm Tiêu, khí tức trên thân hắn cũng bạo phát như muốn áp chế tất cả mọi người. Đại bộ phận người có mặt ở đấy đều bị cỗ khí tức này làm cho lùi lại đằng sau vài bước.

Riêng Lâm Tiêu đứng ở trung tâm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thì hắn cũng lùi lại khoảng mười mấy bước mới ‘miễn cưỡng’ đứng vững.

Lâm Tiêu cúi đầu nên không có ai nhìn thấy biểu cảm bây giờ của hắn. Nhưng hình ảnh của hắn bây giờ chính là thể hiện một đấng nam nhi không cúi đầu trước cường quyền. Người như vậy mọi người có ngưỡng mộ nhưng lại không dám làm theo.

Bởi vì đối với bọn họ đắc tội với Thánh Tử Dao Trì đồng nghĩa với việc không còn tương lai. Nếu bây giờ đổi lại là bọn họ đương nhiên sẽ hết sức phối hợp với Thánh Tử đại nhân. Mạng vẫn là quan trọng nhất.

Trong lúc không ai để ý Lâm Tiêu lén tập hợp một cỗ sức mạnh, chỉ cần Thánh Tử Dao Trì đi tới trước mặt hắn, hắn sẽ cho đối phương cảm nhận thế nào gọi là….. Một chiêu phá vạn pháp!

Hắn tự tin vào đòn đánh bất ngờ của bản thân, chắc chắn còn mạnh hơn con quái vật Thái Tuế kia, có khi còn làm đối phương trọng thương nghiêm trọng. Nhưng nếu làm như thế thì kế hoạch xâm nhập vào Thánh Địa Dao Trì coi như đi tong.

Muốn mượn được chân linh đạo khí trong Thánh Địa Dao Trì sẽ càng thêm khó thực hiện. Từ lúc tiểu nha đầu Đại Can kia bị bắt đi, đã nhiều ngày như vậy nhất định phải hành động nhanh hơn chút nữa.

Đầu óc Lâm Tiêu điên cuồng nghĩ cách, một bên tiếp tục tập hợp sức mạnh, một bên lại suy nghĩ xem làm cách nào vào được Thánh Địa.

Tuy nhiên lúc Thánh Tử Dao Trì đi tới trước mặt Lâm Tiêu, thì từ đâu một lão giả xuất hiện chặn đường Thánh Tử.

“Hả? Hàn nguyên lão, ngươi có ý gì?” Thánh Tử mặt mày nhăn nhó, lông mày cau lại nhìn lão giả.

“Là Hàn nguyên lão của luyện đan phong, tham kiến Hàn nguyên lão!”

“Tham kiến Hàn nguyên lão.”

“Hàn nguyên lão tới đúng lúc lắm, tên tiểu tử kia chắc thoát rồi.”

“Đúng vậy, có Hàn nguyên lão, khẳng định tên này có thể sống.”

 

Bình Luận (0)
Comment