Ván Cờ Người

Chương 19

Cát Hồng nói với Xuyên Thanh đang thở vắn than dài: “Anh bảo có phải là họa vô đơn chí không? Em mất việc, anh chờ việc. Những ngày tốt đẹp cận kề. Cứ nghĩ, hồi đầu em không chơi mạt chược có phải tốt hơn không, nếu em cũng bị công an bắt, chắc rằng sẽ không có ai thổi cơm cho con gái”.

Xuyên Thanh bực mình vì câu nói ấy của Cát Hồng, cứ ngỡ anh bị bắt lên đồn cảnh sát như đi tù về. Anh tự cảnh cáo: đừng bao giờ đôi co với Cát Hồng, hiện tại chị như có nồi mà không có gì để nấu.

Đúng là tường đổ vì nhiều người lay. Ngoài phố đồn ầm chuyện Xuyên Thanh đánh bạc, bảo anh chơi mạt chược với người tình thì bị cảnh sát tóm cổ, anh đưa số tiền trên chục nghìn cho người tình trốn dưới gậm bàn, nhét vào nịt vú và quần lót, chuyện đồn nghe rất thần kì.

Cát Hồng nghe được tin đồn đó ở ngoài chợ, người nói không chỉ đích danh Xuyên Thanh, chỉ nói ông Tổng biên tập báo. Tất nhiên cái chị nói kia không nhận ra Cát Hồng là vợ ông Tổng biên tập báo.

Cát Hồng tức đến nỗi vứt cả thức ăn đã trả tiền ở chợ, vừa vào cửa chị ta ném ngay cái li trà đang để trước mặt Xuyên Thanh, chị muốn ném thêm các thứ khác nhưng Xuyên Thanh ngăn lại.

Cát Hồng thở hổn hển gây sự: “Chả trách gì, chơi mạt chược bị công an phạt, lại bị Ban kiểm tra - kỉ luật xử lý. Thì ra ba thứ trai gái, cờ bạc, ma túy thì anh đã chiếm hai, chơi bài với con người tình ngứa nghề. Đẹp mặt chưa!”.

Xuyên Thanh cảm thấy khác thường, cố kìm giữ Cát Hồng đang giận dữ để chị không nhảy cẫng lên, chờ chị bình tĩnh sẽ nói rõ.

Cát Hồng rấm rứt: “Ăn trái táo còn cái hột, không có bức tường nào gió không lọt qua. Trai gái cùng bị bắt về đồn vậy mà không thừa nhận”.

Xuyên Thanh biết có người đưa chuyện. Đánh bạc kết nối với chuyện trai gái càng hấp dẫn, lan truyền càng nhanh.

Xuyên Thanh tự bào chữa, báo Tứ Phương buổi chiều đăng những tin tức xã hội muôn mặt, anh viết bài về người khác cũng sẽ bị người khác chơi lại, điều ấy không có gì kì lạ. Hôm ấy ở đồn cảnh sát có hai vụ mạt chược, chị kia không liên quan gì đến anh, là một vụ khác, một bàn mạt chược khác. Ở đồn cảnh sát anh trông thấy chị kia, đúng là ma chê quỉ hờn, đâu có phải loại phụ nữ mà anh thích. Để thanh minh, Xuyên Thanh nói chị kia xấu như ma.

Anh đã vẽ rắn thêm chân, Cát Hồng đập bàn: “Con mụ kia xấu như ma, vậy là anh rửa sạch mình rồi à?”

Xuyên Thanh nổi nóng: “Chị kia có liên quan đến tôi hay không, cô cứ ra đồn cảnh sát hỏi thì biết. Chuyện rất đơn giản”. Cát Hồng cũng không vừa: “Tôi còn mặt mũi nào để đi điều tra, anh tưởng đấy là chuyện đẹp mặt lắm đấy à?”.

Cuộc cái vã kết thúc thì đã gần trưa, Xuyên Thanh nhắc Cát Hồng thổi cơm, con gái đi học sắp về. “Choang” một tiếng, Cát Hồng lại ném thứ gì đó, bảo Xuyên Thanh cũng có tay, đều là người mất việc tại sao anh không đi thổi cơm?

Xuyên Thanh nín nhịn đi nấu cơm. Anh đứng khoanh tay trong bếp hồi lâu không biết làm gì. Thức ăn chỉ biết một món canh trứng cà chua, không biết thổi cơm, chỉ biết nấu cháo.

Dù tốt xấu gì thì anh cũng bày lên bàn hai món ăn, con gái về biết ngay có chuyện, hỏi có phải bố mẹ cãi nhau không?

Xuyên Thanh bảo không phải, Cát Hồng hỏi ngược lại con gái nghĩ vớ vẩn gì thế. Cô con gái nghi ngờ nhìn hai người, hai người không hẹn cùng cười, tuy rằng không tự nhiên nhưng che đậy được tình cảm lúc bấy giờ. Họ đã từng giao hẹn với nhau không cãi nhau trước mặt con gái.

Xuyên Thanh phá lệ quan tâm đến việc học của con, hỏi chuyện con ở trường, Cát Hồng đứng dậy vào bếp làm thức ăn cho con.

Cô con gái vẫn nghi ngờ: “Con vẫn cảm thấy bố mẹ có chuyện gì đó”.

Sau khi con gái đi học, Xuyên Thanh nói với Cát Hồng: “Em làm như thế sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành của con”. Cát Hồng cãi lại: “Ảnh hưởng đến việc học hành của con là do anh, người chịu trách nhiệm là anh chứ không ai khác”. Xuyên Thanh không tranh luận, chỉ muốn Cát Hồng im mồm, chỉ muốn yên tĩnh.

Buổi chiều Cát Hồng vẫn còn lải nhải trách cứ Xuyên Thanh. Anh hiểu tâm lý Cát Hồng, cho rằng chị chỉ mượn cớ để nói. Chơi mạt chược xảy ra chuyện chị không nói gì, bình thường chị vẫn khuyến khích anh chơi, giục anh đi chơi, được tiền đem về chị thích lắm. Chị cho rằng nam giới có cái tốt, không chơi mạt chược sẽ đi chơi gái. Bây giờ chị đổ trách nhiệm đối với con gái lên đầu anh là muốn giải thoát áp lực gần đây, từ sau ngày mất việc tâm trạng chị luôn luôn không thoải mái.

Xuyên Thanh nghĩ, việc của mình có kết quả tốt, được phục chức thì Cát Hồng không có lý do gì để làm ầm ỹ, lúc anh đang nguyên chức Cát Hồng có như thế này đâu.

Nghĩ đến việc của mình, Xuyên Thanh càng lo lắng, anh ở nhà gọi điện cho Thiệu Băng, người phụ trách vụ việc của anh. Hai lần Thiệu Băng nói chuyện với anh đều rất khách khí, không coi anh là người phạm sai lầm. Điều khiến Xuyên Thanh không ngờ là, thái độ của Thiệu Băng lần này không như các lần trước, bảo anh đừng gọi điện thăm dò nữa, còn hỏi anh có phải sốt ruột xử lý hay không.

Xuyên Thanh vò đầu, đúng là bực mình, tìm Thiệu Băng làm quái gì? Lúc này cần phải thông từ trên xuống dưới, cần tìm người có quyền quyết định. Thiệu Băng đã nói với anh nhiều lần, chỉ cần cấp trên có ý kiến, anh ta sẽ không làm khó cho anh. Tại sao mình lại quên điều đó? Tưởng chừng đầu óc bị xơ cứng, bị Cát Hồng làm bực tức.

Xuyên Thanh gọi điện cho Hồ Bằng, Hồ Bằng bảo coi chuyện của Xuyên Thanh là chuyện lớn hàng đầu, anh đã nói giúp, nhưng chưa thể có kết quả trong ngày một ngày hai. Đang xử lý nguội, nguội đến độ không nghe thấy gì, nguội đến độ mọi người không còn chú ý mới dễ xử lý.

Xuyên Thanh nghĩ cũng có lý, anh cũng là người lãnh đạo biết cái kĩ xảo trong chuyện này, đấy là vấn đề công việc.

***

Cát Hồng vẫn chưa tha bức cung đối với Xuyên Thanh, thủ đoạn giống như cảnh sát đối với kẻ phạm tội.

Cát Hồng hay ngủ gật, ngủ từng chập ngắn, Xuyên Thanh không thể ngủ như thế.

Chị ngủ một giấc, người tinh thần tỉnh táo hẳn, dậy lay Xuyên Thanh đang ngủ. Người buồn ngủ rất khó chịu, cuối cùng Xuyên Thanh gục đổ, đầu óc căng thẳng, tức ngực, bực mình muốn đập đầu vào tường cho xong.

Cát Hồng buộc anh phải khai ra quan hệ với chị kia, bắt đầu từ lúc nào? Bắt anh phải nói chị kia có điểm gì tốt, anh thích chị ta ở điểm nào? Không biết chị nghe thấy tin đồn gì mà có thể nói rõ đặc trưng của chị kia, những là ngực to thế nào, mông cong ra sao…

Xuyên Thanh làm thế nào để nói được mình với chị kia quan hệ thế nào, trừ phi bịa chuyện. Anh nhiều lần bình tĩnh nói với Cát Hồng, xảy ra chuyện này anh rất buồn, mình không có chỗ dựa, làm đến chức Tổng biên tập báo không dễ chút nào, vào lúc này hai vợ chồng nên cùng hội cùng thuyền, cùng chia sẻ. Cát Hồng không nghe mà vẫn cứ liên hệ lung tung, bảo anh ở nhà lúc nào cũng ủ rũ, chơi xong mạt chược về nhà rất hưng phấn, thì ra bị kích thích ở đâu đó rồi về biến cơ thể chị là công cụ xả hàng.

Cát Hồng hễ nói là tức mình, những lúc tâm trạng căng thẳng lại khóc, chỉ vào Xuyên Thanh: “Chuyện gì cũng có thể tha được, nhưng chuyện bồ bịch trai gái thì không thể tha”.

Xuyên Thanh cười thầm, nói đến chuyện gái, anh cũng đã từng dính, đã có tình nhân, đã ngủ với vợ người khác, nhưng lần này thì oan cho anh quá. Anh rất buồn, nếu Cát Hồng vẫn chơi mạt chược sẽ không biến thái như hôm nay; nếu anh không kiên trì chơi thì cũng không xui xẻo như hôm nay.

Xuyên Thanh quyết định rời bỏ cái nhà không cho anh một phút yên tĩnh này, anh thu xếp hành lý như đi công tác, đến ở nhờ đâu đó một thời gian. Xa vợ, để xem chị ta còn làm khổ được ai?

Cát Hồng không giữ anh, còn chửi đi chết rấp ở đâu đó đừng về cái nhà này nữa. Xuyên Thanh rất buồn, nếu chị ta kéo lại thì anh cũng không đi, mấy chục năm vợ chồng bây giờ thế này, đúng như cổ nhân nói: vợ chồng như chim cùng rừng.

Xuyên Thanh đến một lâm trường, ông Bành, Giám đốc lâm trường nhiều lần đến toà soạn mời anh về lâm trường nghỉ ngơi cho đầu óc thanh thản.

Thấy Xuyên Thanh đến, ông Bành rất nhiệt tình, giao cho người phụ trách tuyên truyền của lâm trường chăm sóc anh. Ông cũng bỏ cả công việc để đi câu với Xuyên Thanh, ăn thịt thỏ nuôi hoang dã của lâm trường, uống rượu đại mạch tự nấu. Chỉ một vài hôm Xuyên Thanh đã vơi đi một nửa nỗi buồn phiền. Ông Bành sợ anh ở nông trường buồn, tìm người cùng nhau chơi mạt chược, ông biết Xuyên Thanh có thú vui ấy. Nhưng ông không biết rằng, khuyên Xuyên Thanh thế nào anh cũng không chơi.

Chỉ vài hôm ông đã biết lý do để Xuyên Thanh không chơi mạt chược. Ông không quanh co, hỏi thẳng Xuyên Thanh những chuyện đồn đại có thật không. Xuyên Thanh đành nói: “Tôi ngỡ anh biết rồi chứ”.

Ông Bành nói: “Tôi chỉ là mẩu ruột nối vào lỗ đít, nói thẳng, nếu anh vì chơi mạt chược mà mất chức Tổng biên tập thì thật đáng tiếc”.

Xuyên Thanh không ngước đầu lên nổi, một lúc sau mới nói: “Tình hình của tôi khác với những người bị xử lý lần trước, họ chơi mạt chược ngay trong giờ hành chính, lại chơi trong trụ sở xã. Tôi chơi vui ngoài giờ làm việc, không thể bảo tôi thế nào”.

Ông Bành đúng là thẳng ruột ngựa, trong lúc uống rượu đem chuyện Xuyên Thanh ra nói. Xem ra ông có thiện chí, đồng tình với bạn bè, chia buồn với bạn. Nhưng lại có chuyện, Xuyên Thanh không còn mặt mũi nào để nhìn người trong lâm trường, ăn xong anh cáo từ ông Bành, ra về.

Xuyên Thanh ủ rũ về đến nhà, chìa khóa không thể cho lọt lỗ khóa, Cát Hồng đã thay khóa khác. Gõ cửa hồi lâu cũng không có người mở, anh tức mình đạp vào cánh cửa mấy cái.

Chờ cho khi trời tối anh quay lại gõ cửa lần nữa, vẫn không có người trả lời. Anh suy nghĩ, rồi đến cổng trường học chờ con gái. Thấy con gái, anh vờ như không có chuyện gì, nói mới đi công tác về, không đem theo chìa khóa nên không vào nhà được, mà cũng không biết mẹ đi đâu. Con gái cũng bảo nó không biết gì, bố đi rồi mẹ ở nhà khóc liền mấy hôm, hôm qua mới thay khóa khác. Nó khuyên bố chờ ở ngoài vài hôm nữa, chờ mẹ bớt giận hãy về, nó còn nói đó là cách tốt nhất để tránh mâu thuẫn.

Đâu có chuyện như vậy! Xuyên Thanh không dám nổi nóng với con gái, anh lặng lẽ quay đi.

Con gái đứng sau lưng anh, nói: “Bố ơi, dù sao thì bố cũng không nên bỏ nhà đi, mẹ rất buồn”.

Xuyên Thanh bực tức về nhà, định về phá cửa, không còn giữ gìn nữa, muốn đập tan mặt Cát Hồng. Nửa đường anh giảm cơn giận, cảm thấy lời con gái nói rất có lý.

Anh tìm một nhà trọ ở tạm vài hôm.

***

Vào nhà trọ, ban ngày Xuyên Thanh nằm ngủ, cảm thấy rất mệt mỏi, tưởng như nhiều ngày không ngủ, tay chân như không duỗi ra nổi.

Điện thoại di động đổ chuông, Xuyên Thanh nhìn, số điện thoại của Vương Kiến Quân, Trưởng ban Mặt trận. Kiến Quân và Xuyên Thanh là bạn thời sinh viên đại học sư phạm Dương Châu. Hồi đầu Kiến Quân làm phó ban tuyên truyền, Xuyên Thanh dạy trung học được điều về tòa soạn báo. Mạnh Tiểu Phàn, con gái Xuyên Thanh là con nuôi của Kiến Quân, quan hệ hai nhà rất thân thiết, tết hàng năm hoặc có chuyện gì lớn hai nhà đều cùng nhau tụ tập ăn uống.

Kiến Quân hỏi Xuyên Thanh đang ở đâu, Xuyên Thanh ậm ự bảo đang đi công tác. Kiến Quân nói: “Cậu đừng giấu tớ, tớ biết rồi, thiên kim của cậu đến cầu cứu tớ, bảo mẹ nuôi của nó đến bảo mẹ nó, để cậu về nhà”.

Xuyên Thanh cười: “Vậy là chuyện xấu của nhà tớ cậu đã biết”. Kiến Quân nói: “Đùa gì vậy? Có gì mà chuyện xấu của gia đình. Tớ nói với Hồng rồi, các cậu phải đoàn kết, kết thành ‘Mặt trận thống nhất cách mạng’. Tớ mặc kệ chuyện mạt chược của cậu, đã có tổ chức giáo dục. Tớ chỉ bảo Hồng đừng dựng chuyện. Định gây sự gì? Bây giờ từ trên xuống dưới đều nói hài hòa. Ngày mai, tức là chiều thứ bảy, tớ với Lâm sẽ đưa cậu về nhà, đến lúc ấy cậu không cần phải nói gì”.

Xuyên Thanh tỏ ra sĩ diện, nói anh muốn để Cát Hồng bớt giận. Kiến Quân cười chế nhạo: “Cậu à? Hãy tỉnh lại đi”. Chiều thứ bảy Xuyên Thanh chờ sẵn ở cửa nhà mình, Kiến Quân cùng vợ là Trương Lâm đến, cùng đưa anh vào nhà.

Thấy vợ chồng Kiến Quân đến, Cát Hồng rất khách khí, bảo chị ra chợ mua thức ăn từ sớm, buổi tối nhất định uống vài li với nhau, tửu lượng của chị bây giờ đã khá, uống rồi vẫn đi khiêu vũ được. Xuyên Thanh biết vợ có thể uống rượu, nhưng uống rượu còn đi khiêu vũ thì đây là chuyện đầu tiên anh nghe thấy, rõ ràng chị đang khiêu khích Xuyên Thanh.

Kiến Quân dàn hòa, đẩy Xuyên Thanh vào nhà, nói với Cát Hồng: “Cậu cho rằng cánh tớ không muốn ăn món tủ của cậu đấy à, tớ đem rượu đến đây rồi”. Nói xong, anh đặt cái túi chất dẻo xuống.

Trương Lâm xuống bếp giúp Cát Hồng, hai người thì thầm trong bếp. Xuyên Thanh biết hai bà vợ đang xoay quanh chuyện của anh, mà chắc chắn Cát Hồng không có gì để nói.

Xuyên Thanh lấy hộp trà Thiết quan âm cùng Kiến Quân thưởng thức, mùi thơm từ trong bếp bay ra, Kiến Quân khen Cát Hồng nấu nướng giỏi. Xuyên Thanh không dám hé răng, chỉ cười đau khổ, lắc đầu. Kiến Quân phê bình Xuyên Thanh ở trong hạnh phúc mà không biết hạnh phúc.

Thứ bảy Tiểu Phàn tan học sớm, nó về cùng mọi người ăn cơm. Cát Hồng làm nhiều thức ăn, Kiến Quân chưa đụng đũa đã không ngớt lời khen, bảo Trương Lâm phải học tập Cát Hồng để nâng cao chất lượng cuộc sống gia đình. Anh chỉ vào bàn tiệc đầy màu sắc và hương vị, yêu cầu Cát Hồng giới thiệu.

Trong món nguội có móng lợn long lanh như thủy tinh, dưới móng lợn có lót rau xanh, Cát Hồng giới thiệu đấy là món “đi trên lối nhỏ làng quê”. Kiến Quân khen giỏi, bảo chị không những làm thức ăn ngon, mà tên món ăn cũng được đầu bếp gọi rất kêu, rất nghệ thuật. Anh bảo Cát Hồng giới thiệu tiếp.

Cát Hồng chỉ đĩa đỗ vàng trộn giá, gọi đó là món “mẹ con ở nhà”; món thịt mõm lợn thái chỉ và tai lợn trộn nước sốt chị gọi là “chuyện tình ngoài hôn nhân”, ớt xanh nhồi thịt gọi là “Tổng biên tập chơi bài”.

Kiến Quân nhìn Xuyên Thanh, mặt anh rất khó coi. Tên thức ăn Cát Hồng lấy từ lòng mình để chĩa vào chồng. Món ớt xanh nhồi thịt gọi là “Tổng biên tập chơi bài” rõ ràng là chỉ người phụ nữ đánh mạt chược chui xuống gầm bàn nhét tiền vào đồ lót.

Kiến Quân nâng ly rượu lên dàn hòa: “Nào, uống đi, uống đi!”

Cát Hồng ngửa cổ cạn một li, Xuyên Thanh không uống, anh đặt li rượu xuống, cầm đũa gắp món đậu vàng trộn giá đỗ, nói: “Đây là món có mắt không trông, chỉ món mõm lợn thái chỉ trộn tai lợn, nói: “Đây là món nói nhảm”. Anh bưng đĩa ớt xanh nhồi thịt đặt trước mặt Cát Hồng, nói: “Đây là món ăn không nói có”.

Nhìn Xuyên Thanh và Cát Hồng đang nói nhau ngay trong bàn ăn, vợ chồng Kiến Quân không biết khuyên can thế nào. Họ không dám nói nhiều, vì không khéo lửa cháy lại đổ thêm dầu, chọc giận bất cứ bên nào cũng làm cho sự việc thêm phức tạp.. Kiến Quân ra hiệu cho Xuyên Thanh có con gái cùng ăn, không nên nói gì. Trương Lâm dùng khuỷu tay thúc vào người Cát Hồng như bảo đừng nói nữa.

Cát Hồng đứng dậy, bưng đĩa rau khao xào thịt thủ, đây là món uống rượu Kiến Quân và Xuyên Thanh đều thích. Từng cọng rau non búng đẫm mỡ. Cát Hồng nói: “Đây là món gì? Đây là ‘gậy đánh kẻ bạc tình’ món tủ của em”.

Xuyên Thanh tức muốn đứng bật dậy cãi nhau với vợ, mắt đỏ ngầu. Kiến Quân ngăn lại: “Thanh, cậu nhịn bớt một chút, đừng có cố chấp, cánh tớ đến ăn cơm không phải đến để bực mình, các cậu còn thế nữa chúng tớ sẽ bỏ về ngay”.

Câu trách cứ Xuyên Thanh cũng nói để Cát Hồng nghe. Cơn nóng giận của Xuyên Thanh tạm lắng, miệng chỉ nói khẽ một câu: “Điên khùng, thật sự vớ vẩn!”. Cát Hồng không nói gì.

Không khí bữa ăn căng thẳng, không ai còn bụng dạ nào ăn với uống. Xuyên Thanh và Cát Hồng mặt nặng mày nhẹ, vợ chồng Kiến Quân vẻ mặt tươi cười nhưng rất khó xử, họ nói một vài câu khuyên giải Xuyên Thanh và Cát Hồng.

Còn Tiểu Phàn, nó như đứa vô tư, cười cười, ăn uống tự nhiên. Ăn no rồi nó phát biểu: “Nói tóm lại, bố đã phạm sai lầm, sai phải nhận sai, phải sửa chữa mới là đồng chí tốt”.

Mọi người nhìn nhau, dọc đường giết chết Trình Giảo Kim. Đây là việc không ngờ, con gái và bố lại đối nhau.

Xuyên Thanh cười không tự nhiên: “Bố có sai lầm gì? Trẻ con biết gì mà nói”.

Tiểu Phàn nói: “Không sai tại sao bố phải kiểm điểm với Ban Kiểm tra - kỉ luật? Tại sao bố không như mẹ không chơi mạt chược nữa?”.

Kiến Quân nhìn Xuyên Thanh, anh biết, Xuyên Thanh không thể chịu dựng nổi những lời con gái nói.

Xuyên Thanh cúi đầu, một lúc sau anh mới ngước lên để mọi người trông thấy sự phẫn nộ không thể kiềm chế nổi, anh cầm chai rượu lên như người vô thức.

Anh không ném Tiểu Phàn, cũng không ném xuống đất. Anh đập vỡ ngay trên mặt bàn, bàn tay bị cứa chảy máu, máu tươi trào ra, khăn bàn trắng nhuộm máu đỏ.

Tiểu Phàn hoảng sợ, lặng lẽ đứng dậy bỏ ra ngoài.

Không ai còn tâm trạng nào ăn với uống. Vì có vợ chồng Kiến Quân nên Cát Hồng không dám làm ầm ĩ, chị rời khỏi bàn ăn ra ngồi ở sofa.

Chị ngồi lặng lẽ một lúc, Kiến Quân nói: “Hồng đi tìm cháu về đi”.

***

Cuối tuần trước Tết Đoan Ngọ, Hồ Bằng đem một ít trứng vịt hai lòng đỏ muối, đặc sản của Tứ Phương lên tỉnh thăm Hà Thụy, em họ Oánh Oánh. Chuyện này do Hồ Bằng đề xướng, Oánh Oánh muốn anh tăng cường quan hệ với cậu em họ, nên chỉ để một mình anh đi.

Hà Thụy lớn tuổi hơn Hồ Bằng, nhưng anh vẫn gọi Hồ Bằng là anh rể. Anh nói, họ hàng thân thích ngày một ít đi, cũng nên đi lại thăm nhau, đáng tiếc là chị Oánh không lên chơi.

“Lần sau anh lên chơi đừng đem gì lên nhé”. Hà Thụy nhắc đi nhắc lại với Hồ Bằng.

Bố của Hà Thụy là cậu của Oánh Oánh nói với Hồ Bằng, mấy hôm trước ông Lư Bí thư thành ủy Tứ Phương cũng lên chơi, đem cho rất nhiều trứng muối, trứng ngon đấy, nhưng không thể ăn thay cơm, nhiều cũng trở thành gánh nặng, ông bảo Hồ Bằng đem một nửa về. Hồ Bằng rất khó xử, không biết nói gì, chỉ ngồi cúi đầu hút thuốc.

Có thể thấy bố nói không ổn, Hà Thụy đứng dậy tiếp nước cho Hồ Bằng, nói ông Lư lên tỉnh ghé thăm anh trở thành thói quen, anh cũng không để ông Lư đem quà lên, chỉ muốn nghe chuyện quê hương. Ông Lư biết điểm này của anh, nên ngồi nói đủ thứ chuyện ở quê, chuyện gì cũng nói. Lần ấy nghe ông Lư nói phải xử lý một Tổng biên tập báo vì chơi mạt chược, chuẩn bị chuyển anh ta về Ban biên soạn lịch sử thành phố để tu chí.

Hồ Bằng nghe nói đến xử lý Xuyên Thanh, trong lòng thoáng vui. Anh vờ như không biết chuyện ấy, không biết con người ấy, rất chăm chú nghe, không nói câu nào.

Hà Thụy hỏi Hồ Bằng có chơi mạt chược không, Hồ Bằng nói dối, anh không chơi. Hà Thụy lấy làm lạ: “Bây giờ người chơi mạt chược rất nhiều, tại sao anh không chơi?”. Hồ Bằng trả lời ngay: “Đánh thua không chịu nổi, thua không những mất tiền”.

Hà Thụy trầm ngâm giây lát, anh rất khen câu nói của Hồ Bằng: “Anh rất có giới hạn, hiểu biết giá trị. Như cái anh Tổng biên tập kia chơi mạt chược đến nước này, chẳng những tố chất kém mà không chịu học tập gì, đem cuộc đời của mình ra chơi bài cho thua sạch, đúng là một bài học”.

Hà Thụy rất cảm thông, Hồ Bằng cũng lắc đầu lia lịa, tưởng chừng như xót xa, thương tiếc cho anh kia.

Từ nhà Hà Thụy ra, Hồ Bằng tìm một trạm điện thoại công cộng để gọi cho Xuyên Thanh, nói vì chuyện của anh ta mà phải làm một chuyến lên tỉnh, vì sợ sự việc không xong nên không nói trước với anh. Xuyên Thanh nửa tin nửa không tin, “ờ” một tiếng.

Rất nhiều người nhận lời giúp Xuyên Thanh, nhưng đều không có kết quả. Thêm vào đó là Cát Hồng giày vò, anh nản chí lắm rồi. Anh cho rằng Hồ Bằng cũng như những người kia bôi mật vào chóp mũi anh, để anh thấy nhưng không ăn nổi.

Cho đến khi Hồ Bằng bảo chuyện của anh đã được rồi, có thể đi làm ngay, Xuyên Thanh hết sức vui mừng, nhưng không dám hỏi Hồ Bằng có đúng vậy không. Hồ Bằng bảo ông Lư báo cáo với Hà Thụy, anh còn nói chuyến lên tỉnh này thật đáng giá, thu hoạch lớn.

Xuyên Thanh không ngớt lời cảm ơn, nói quá tốt, bảo lâu nay không đi làm, công việc ở tòa soạn bê trễ quá nhiều.

Hồ Bằng bảo Xuyên Thanh không thể về tòa soạn báo, ông Lư điều anh sang ban nghiên cứu lịch sử. Lòng Xuyên Thanh bỗng lạnh ngắt, vội hỏi tại sao lại bố trí như thế? Anh hỏi bố trí như thế là muốn biết chức vụ, nếu bố trí chức trưởng ban còn khá, coi như điều ngang, không thiệt bao nhiêu.

Hồ Bằng đâu biết chức gì, chỉ nghe lỏm vậy thôi, chỉ hóng hớt vậy thôi, nói vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Xuyên Thanh không nói gì, chỉ thầm nghĩ đến chuyện đó.

Nếu Ban Kiểm tra - kỉ luật nhất định xử lý anh, xem ra về mặt hành chính bị giáng chức, không tránh khỏi kỉ luật về Đảng. Anh thăm dò Hồ Bằng: “Có thể nhờ anh Thụy gọi điện cho ông Lư để công tác của tớ không có thay đổi lớn…”. Hồ Bằng ngắt lời Xuyên Thanh: “Được đằng chân lân đằng đầu, đừng làm khó lãnh đạo. Như vậy là tốt lắm rồi”.

Xuyên Thanh hỏi Hồ Bằng lúc nào về, rất muốn gặp nhau. Hồ Bằng bảo đến tối thì về đến nhà.

Đặt máy xuống Xuyên Thanh chạy ngay vào phòng trong, nói với Cát Hồng đang chơi game: “Anh sắp đi làm rồi”. Cát Hồng khịt mũi: “Lên Ban Kỉ luật chứ?”. Xuyên Thanh không muốn cãi nhau với vợ, bảo Hồ Bằng giúp, Cát Hồng nửa tin nửa ngờ, Xuyên Thanh nói rõ: “Anh rể cậu Bằng là lãnh đạo trên tỉnh, anh ấy nói chuyện với ông Lư”. Cát Hồng không tin, nhưng trách Xuyên Thanh giấu chị chuyện ấy.

Buổi tối, Xuyên Thanh ở nhà chờ Hồ Bằng, chờ cho đến lúc có tiếng chuông cửa. Cát Hồng nghe thấy trước tiên, chị tươi cười tranh ra mở cửa. Hồ Bằng vào nhà, Cát Hồng ân cần pha trà, mời nước, mời thuốc. Xuyên Thanh thấy thái độ của vợ thay đổi, anh rất phấn khởi, bảo vợ về phòng để hai người nói chuyện với nhau trong phòng khách. Cát Hồng cười cười, đi về phòng, nhẹ nhàng khép cửa.

Hồ Bằng ngồi ở sofa, Xuyên Thanh ngồi sát với anh. Hồ Bằng ghé tai Xuyên Thanh, nói thầm: “Anh có được kết quả ấy là tốt lắm rồi, cái đám chơi mạt chược ở xã bị xử lý thế nào anh cũng biết rồi đấy, ngay cả công tác cũng mất. Ấy là ông Lư phải nhìn anh Thụy”. Xuyên Thanh nói: “Tất nhiên, tất nhiên”. Không phải anh không nghĩ đến kết quả xấu nhất, khả năng ấy vẫn tồn tại. Hồ Bằng tiếp: “Cứ đi làm trước đã, có gì nói sau. Đừng có làm cao, rồi ra mất cả chì lẫn chài”. Xuyên Thanh gật đầu, nghĩ phải như vậy trước đã. Anh hạ giọng: “Tớ phải trả ơn anh Thụy. Tớ cũng phải nghĩ đến cậu, giúp tớ quá nhiều”. Hồ Bằng xua tay: “Tôi thì thôi đi, chúng ta là bạn bè với nhau, giúp anh thôi. Anh nên cảm ơn anh Thụy, sự việc còn chưa quyết định cuối cùng. Tuy bố trí anh về Ban nghiên cứu lịch sử, sau này có thể chuyển công tác. Có rừng sẽ có củi”. Xuyên Thanh gật đầu đồng ý, nói với Hồ Bằng: “Theo cậụ, chỗ anh Thụy mình phải cảm ơn thế nào? Tớ chuẩn bị một ít tiền”.

Hồ Bằng không nói gì. Xuyên Thanh nói rõ hơn: “Cậu nói thật xem, anh Thụy thích gì? Nói xem nào”. Xuyên Thanh truy hỏi. Hồ Bằng tỏ ra khó xử: “Không nên. Anh Thụy là Cán bộ kiểm tra - kỉ luật cao cấp, anh làm không cẩn thận sẽ hỏng việc đấy”. Xuyên Thanh nói: “Trời không biết, đất không biết, chỉ cậu và tớ biết, chút lòng thành thôi mà. Đấy là chuyện thường tình của con người, cũng không phải lần đầu tiên tớ làm việc này”.

Hồ Bằng không còn cách nào khác, giống như Xuyên Thanh đặt anh vào tình trạng rắc rối: “Thôi được, tôi nghe theo anh. Biếu cái đồng hồ đeo tay, được không? Bây giờ người nghèo chơi xe, người giàu chơi đồng hồ. Anh ấy là người có chức có quyền, cái đồng hồ không còn gì tốt hơn”. Xuyên Thanh vui hẳn: “Được, được đấy! Không vấn đề, tớ sẽ đưa cho cậu cái đồng hồ”.

Xuyên Thanh nói được, làm được, hôm sau gọi điện cho Hồ Bằng, anh đã đặt mua hai cái đồng hồ Thụy Sĩ ở trên tỉnh rồi. Một chiếc Omega, một chiếc Hamilton, hai hôm sau sẽ lấy về.

Hồ Bằng rất thán phục, quả là gừng già thì cay. Xuyên Thanh chưa thấy thỏ chưa đuổi chim ưng, anh chờ kết quả.

Mấy hôm sau, Ban Kiểm tra - kỉ luật và Ban Tổ chức tìm Xuyên Thanh để nói chuyện. Ban Tổ chức cảnh cáo Xuyên Thanh trong nội bộ Đảng, về mặt hành chính bị giáng xuống chức trưởng phòng, điều sang công tác ở Ban nghiên cứu lịch sử thành phố.

Mức kỉ luật này còn khá hơn mức xấu nhất mà Xuyên Thanh dự đoán. Anh nói với những vị nói chuyện với anh, cảm ơn tổ chức đã cứu anh, đã giáo dục anh, cho anh cơ hội sửa chữa sai lầm, hứa trên cương vị công tác mới sẽ cố gắng.

Tai Hồ Bằng rất thính, ngay tối hôm ấy anh gọi điện chúc mừng Xuyên Thanh. Xuyên Thanh mời anh hôm sau đi ăn cơm, bảo Hồ Bằng tạo điều kiện để anh cảm ơn Hà Thụy.
Bình Luận (0)
Comment