Vạn Cổ Niên Hoa Chi Đấu Chiến Việt Giới

Chương 8

Ma hoàng như vậy không ngần ngại trắng trợn nhìn chúng đế như nhìn bọn ngu làm việc không nên làm.

Các tiên giới riêng mình đều có một vị diện chủ, người câu thông thế giới này với thế giới khác, mà Mộ quyển đạo chính là lối duy nhất đi ra.

Nguyên do bởi vì trận chiến năm đó Thiên Tôn vị diện đang lâm vào trạng thái ngủ say không khác gì người chết mấy, nên Mộ quyển đạo mới dễ như vậy bị người đánh ra.

"Không phải thông Mộ quyển đạo liền có thể câu thông thế giới khác, làm nhiều thần khí tràn vào sao?" Man đế mặt không hiểu nói.

"Câu đậu bức người thì có" Ma hoàng nghe hắn nói vật nhất thời không nén nổi cơn giận vung lời chửi.

"Hách" nhìn Ma hoàng như vậy biểu tình, Man đế nhất thời lũng túng quay mặt đi, im de như học sinh bị đạo sư khiển trách.

"Tên chó nào nói cho người thông Mộ quyển là câu thông bên ngoài, bọn ngu si óc chó. Cho dù vị diện cũng không dám, các người không biết đi ra bên ngoài còn phải trải qua Thiên Đạo Luân Hồi chi đạo mới câu thông được sao? Vốn dĩ Thiên Đạo Luân Hồi Chi đạo có thể đem bên ngoài cường giả cảnh giới cao hơn thiên đế áp chế xuống cùng cảnh...đây vốn là thiên luật. Nay các người phá vỡ Mộ đạo không chỉ tạo dị tộc nhảy vào còn phá vỡ Thiên luật...".

Chúng người nghe vậy nhất thời trầm ngâm lại. Nếu ngoại tộc người thật sự nhảy xuống e là nhảy xuống hoàng tuyền mười tám đời tổ tông cũng phải chui ra bóp chết họ đi.

Chúng đế nhất thời rùng mình như con trẻ làm hỏng chuyện.

"Haha,...các người đừng mong tưởng làm gì thì hơn, Mộ quyển đạo một khi bị hỏng cho du thần tiên có xuống cũng không thể xoay chuyển tình thế. Huống chi các người cũng không có cơ hội đó rồi."

Nam đế từ trong hố sâu bước ra ngạo thị nhìn chúng người như nhìn bon ngu si.

Lời hắn vừa dứt không gian liền như vậy bị bóp méo đến không thể méo hơn. Cùng lúc này hình ảnh một lão già thân hắc ám tiêu sái từ trong đó bước ra. Một luồng uy áp theo đó phủ ra khiến toàn trường người dưới Thiên Đế cảnh ầm ầm quỳ xuống không khả năng chống cự. Người tu vi yếu hơn trực tiếp bạo thể mà chết, tràng cảnh vô cùng thê thảm.

Riêng chúng người Mộ Cung vì Ma Hoàng nhúng tay nên không có gì đáng nghiêm trọng.

Nhìn người trước mắt chúng đế còn lại thập phần lo lắng đây là lần đầu họ chịu phải loại áp lực như này, một loại áp bách khó chịu mà chúng đế vồn dùng để đối dưới thủ hạ bên mình cưỡng chế. Hôm nay họ lại bị chính loại này khí thế áp bách nên nhất thời có chút nghẹt khuất, dù sao họ cũng là Thiên Đế cảnh đứng đầu đại lục.

Thiên lão quái nhân vừa xuất hiện nhất thời dẫn đến bầu không khí trở nên căng thẳng, mà ánh mắt mọi người nhìn lão đầy căm hận.

Chỉ là luồng uy áp vậy mà đã hơn phân nữa tràng người toái thể mà chết vì không chịu nổi khí thế của lão. Nhìn xuống Mộ cung lúc này máu chảy thành sông, thi thể chết đầy, mau thịt vỉa khắp nơi, nhìn mà ghê dợn.

Chúng đế nắm tay siết chặt lại, mặc dù họ về ngoài nói không hề quan tâm đến chuyện của tông môn nhưng tràng cảnh trước mắt lại làm chúng đế làm sao chịu nổi, làm sao xuống hoàng tuyền nhìn tổ sư.

Ma hoàng cũng nhất thời vì vậy mà thập phần lo lắng, lão liền thúc giục nói:

"Mọi người liên thủ cùng lên,kéo dài hơn nữa e là sẽ có chuyện".

Chúng đế nghe vậy không có ý kiến gì, riêng phần mình kéo tu vi lên cao nhất, cảnh giác nhìn Thiên Lão quái nhân.

Thấy hành động này của đối phương, Thiên Lão Quái Nhân không có biểu tình gì quá xúc động, lão vẫn mặt âm trầm bình tình nhìn đám người như nhìn những kẻ sắp chết.

Lão một tay dơ lên, không khí như có gì đó đang biến đổi. Bất quá chúng đế lại không cảm giác có gì khả nghi. Lão ta mặt âm tà cười nói:

"Ma Hoàng người nguyện ý làm kẻ đầu tiên chết dưới tay ta chứ?"

Ma hoàng nghe lão nói, thần sắc hơi có chút biến đổi, bất quá chỉ là chớp mắt liền khôi phục bình thường.

"Người có vẻ rất chắc chắn đi?"

Ma hoàng không trả lời hắn mà chuyển sang chủ đề khác.

Thiên Lão quái nhân thấy vậy hơi có chút bất ngờ, bèn tò mò thăm dò lại:

"Haha...không hổ là Ma hoàng, vậy theo người ta có mấy phần trăm chắc chắn"

Ma hoàng vẫn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm nhận được sau lưng mình một đạo khủng bố sát khí tử vong ập đến. Ý niệm vừa chuyển, ma hoàng riêng mình quay người không dám sơ suất đánh ra một trưởng.

Ầm ầm

Hai loại khí thế đập vào nhau kéo theo là những âm thang chói tai.

"Ồ"

Nhìn đối phương như vậy không khó tiếp được mộ chưởng của mình, Thiên Lão quái nhân mặt càng thêm có biến. Vốn dĩ nghĩ một chưởng có thể chụp chết đối phương, đâu ngờ Ma hoàng lại như vậy đơn giản tiếp ra.

Bề ngoài lão nhìn có vẻ không biểu hiện gì nhưng thực chất bên trong rất khó nói, huống chi tu vi của lão vẫn hoàn toàn không thể khôi phục hết.

Thiên lão quái nhân nhìn lên trời đạo thân ảnh đang trốn trong lôi điện kia thì thần sắc càng thêm lo lắng, quay lại nhìn nam đế:

" mọi thứ chuẩn bị xong chưa"

"Đại nhân! Tất cả đều trong kế hoạch không có gì sơ suất"

"Vậy bắt đầu đi"

Thiên lão quái nhân vừa hạ lệnh xuống, trong hư không thình lĩnh xuất hiện khoảng mấy trăm đạo thân ảnh, cơ hồ tu vi gần sát Thiên đế cảnh hình thành một loại kì dì pháp trận bao vây chúng đế ở bên trong.

Trăm đạo hắc thể im lặng di chuyển trên đỉnh đầu chúng đế, đạo đạo vòng tròn hình người nối tiếp xuất hiện, chồng chít như đồng tiền, nhìn lên là cự đại hắc trận phong ấn to lớn phù văn che lấp thái dương, lít nha lít nhít đường vân sáng rực.

Bùm

Bùm

Bùm

Từng đạo sấm rền thanh âm thét lên, cự đại trận sáng như sao, cuồng phong dữ dội, uy thế như vũ bão oanh tặc trong đại trận vang dội tiếng chói tai, khí thế như viễn cổ hồng hoang mãnh thú xuất thế.

Thiên Lão quái nhân thình lình xuất hiện giữa đại trận, toàn thân tỏa ra hắc ám dày đặc bao trùm cả đại trận. Hai tay gầy gò huy vũ quyền ấn đánh vào, góc mặt già nua thỉnh thoảng cười âm lãnh:

"Khốn Thiên Hấp Tiên đại trận"

Đại trận ầm ầm rung chuyển, mặt đất khắp nơi thi thể không ngừng lăn lộn cùng máu tươi tràng giang tuôn ra bay lên đại trận.

Huyết hoa như hải, lung linh ghê dợn.

Thi cốt vặt vẹo, nghiêng ngả như đóm đóm đầy trời.

"Khát"

Đại trận vui như trẻ được ăn, điên cuồng hấp thụ, vốn lỗng lậy quang mang lúc này biến thành huyết quang che ngập bầu trời.

Một màn ghê rợn, thi cốt cùng máu tươi đến gần đại trận liền biến mất. Vạn người, vạn huyết một tích không còn.

Quá độc ác

Đây là ác ma, là quái vật thần ma.

Chúng đế lần đầu tiên trong lòng cảm nhận được một tia bất lực, một loại nhỏ bẻ nhân loại đối thần linh run sợ bản tâm.

Thiên Lão quái nhân mà nói đem đến cho họ bản năng loại sợ hãi thậm chí là tử vong chi lực.

"Chết đi"

Cương đế thân hình nhất thời không hiểu bay rớt ra, trên trời vẽ nên vòng cung máu tươi.

Toàn thân vô lực đập ầm ầm xuống khiến đại địa rung chuyển hình thành đạo to hố sâu.

"Chết tiệt, chúng ta thật mất cảnh giác"

Lúc này chúng đế mới chú ý đến vấn đề phát sinh trước mắt. Hóa ra Nam đế đang tranh thủ lúc bọn người đối đại trận liền thừa cơ một kích muốn kiểu sát Cương đế. Chính Cương đế phạm vi so với hắn cách lưỡng đoạn gần nên bèn bất chấp tự tôn đánh lén.

Thật là hèn hạ.

Quá vô sỉ.

"Khặc, khặc...Nam Vô Tiện ta muốn người sống không được, chết không yên"

Bất quá sự tình không như hắn nghĩ, Cương đế từ trong hố liên tục ho ra búng máu, cố sức trèo truồng ra, trước hắn Cương Tử Khải giáp cũng theo đó rạn ra vết nứt, không đến một hơi thở liền ầm ầm đổ vỡ.

"Ồ, vậy mà còn sống, nghĩ không ra mạng người như thế vận khí tốt".

Nếu không phải Cương đế kịp khởi động Cương Tử Khải giáp e là giờ phút này đã thành cái xác chết.

Nghĩ nghĩ thôi hắn cũng cảm thấy mình may mắn nhưng càng thêm thống hận nhìn Nam đế.

Chúng đế cái tâm hoảng cũng theo Cương đế còn sống mà hạ xuống.

"Ma lão đầu làm sao bây giờ, trận pháp này uy lực xem ra so chúng ta hợp lại cũng không chắc có thể kháng.nhưng nếu cứ như vậy bỏ mặc e là một phần Thiên Tôn giới sẽ bị hủy đi"

Man đế nhìn xuống bên dưới đông như kiến để tử, không nhịn được lo lắng nói:

"Nhiều người như vậy nếu cư nhiên oan uổng chết đi bảo chúng ta sao này còn làm Thiên đế gì, không nói Mộ cung những người tràng tử kia, hiện tại..."

Duy nhất nữ đế Thiên Hoàng cũng là lên tiếng.

Nghe chư vị đế nói, Ma Hoàng nhất thời chưa kịp nói ra gì, thân thể liền bất thình lịnh bị đạo kiếm quang xuyên qua lồng ngực, tiên huyết vẩy vào mặt chúng đế.

" khốn kiếp, "

Man đế cơ hồ gằn từng chữ một, thân hình chợt nhảy ra phía sau Ma Hoàng nhất trưởng chụp vào hư không.

"Răng rắc"

Âm thanh xương cốt vỡ vụn thất thanh phát ra, một cái so một cái quỷ mặt khô lâu xuất hiện trước chúng người. Bất quá hiện tại nguyên vẹn khô lâu bởi chịu Man đế một kịch nên xương ngực chỗ hõm xuống, tứ chi cũng là theo rụng ra.

"Chà chà, vậy mà lại đâm hụt"

Thiên Lão quái nhân không biết khi nào xuất hiện bên cạnh Nam đế liếm liếm đầu môi mình, có chút thất vọng nhìn qua Ma Hoàng.

"Ma lão đầu người không sao!"

Man đế sau khi tiếp được Ma Hoàng hoảng hốt nhìn lại đạo kiếm đang cắm trên lồng ngưc kia, cũng may không phải chỗ chí mạng, nếu không mà nói chỉ 1 cm e là Ma Hoàng hôm nay liền như vậy bỏ mình ngã xuống.

"Không sao,Cũng may không phải chí mạng"

Ma Hoàng rút ra đạo kiếm sang một bên liền vận hành Thần khí chi vết thương khép lại xong xuôi. Quai nhìn Thiên Lão quái nhân:

"Người vẫn như vậy bỉ ổi"

"Haha, bản tọa làm việc chưa bao giờ chính nhân, thắng làm vua thua làm giặc mà thôi"

Nghe lão mà nói, chúng nhân hận không thể trực tiếp băm thành muôn mảnh, hai hàm răng ken két nghiến lợi phát ra thanh âm.

Đây là bực nào vô sĩ cùng hèn hạ.

Là bực nào lưỡng đại đê tiện sư tình.

"Ai, dù sao cũng chết, chi bằng các người cũng chôn cùng đi, đến lúc đó tu vi của bổn tọa cũng chắc phần nào khôi phục mấy thành"

Bất chớp mọi ánh mắt, lão diện mục cười âm tà như nhìn một bầy kiến hôi nói chuyện.

"Giết"

"Giết"

"Giết"

Âm thanh không biết từ đâu chui ra khiến chúng người nhao nhao run sợ. Bất thình lình trong lúc không phản ứng lại cự trận vậy mà đã bao chúng người cùng một chỗ, đem mấy trăm vạn người cùng khốn một địa phương.

Chúng đế cũng vì hành động đột ngột này mà co rút.

Một đế trong đó nhịn không được oanh ra từng lãng đao khí bổ vào.

Vang vang

Âm tham trùm đục phát ra, nhưng không mảy may gì, cự trận như là cự thiết cứng rắn vậy, không gì phá nổi.

Thấy vậy vài vị đế cũng nhao nhai xuất thủ thi triển đủ loại thần thông vũ kĩ nhưng tất cả đều như muối bỏ biển một dạng, không hề gần gì.

Đây cơ hồ là trứng trọi đá, kiến vác voi sự tình không thể.

"Haha, phá sao...bổn tọa bày ra trận pháp ai cũng đừng nghĩ phá, thúc thủ mà yên tâm chờ chất đi"

Thiên Lão quái nhân âm thanh vang vọng, liếc mắt nhìn chúng đế.

Nói xong liền một chụp giữ Mộ Tuyết trong tay.

"Khốn kiếp"

Ma hoàng thấy vậy không lí nhiều thương thế trên người toàn lực điện cuồng đánh vào đại trận. Bất quá vẫn không hề hấn gì nhưng vẫn kiên trì không bỏ.

Chúng đế cũng là một bộ như vậy nhao nhao đánh ra thủ chưởng.

Đám người Mộ Linh hoảng sợ không hiểu sao Mộ Tuyết thân thể chợt biến mất, hốt hoảng nhìn khắp nơi. Đến khi thấy thì đã tuyệt vọng vô cùng.

Hôm nay cơ hồ với Mộ cung là Thiên Tai tận thế sự tình. Sư tỷ muội đồng môn chết tao chết thảm, oan uổng bị người ném vào một ván cờ không rõ, giờ lại thêm cái này cự trận khốn lại chúng nư toàn thân mềm nhùn, bất lực ngã xuống, hai tròn mắt như hoa lê vũ đái ầm ầm tuôn lệ. Huống chi Mộ Tuyết giờ này còn trong tay địch nhân, toàn thể mộ cung trên dưới cơ hồ tuyệt vọng lại càng dẫn thân vào bất lực sa sút, khí lực không còn.

Tuyệt vọng đến tâm mềm, thân yếu.

Tuyệt vọng đến bất khả tư nghị hoàn trả, liền cái ý nghĩ cũng không xong.

Tuyệt vọng đến xa vơi, tưởng chừng chết không nổi mà sống không xong.

Thiên địa đại thế tai ương còn gì hơn.

Nắm Mộ Tuyết trong tay, Thiên lão quái nhân hai mắt đỏ như máu nhìn xa xôi hư không, điên cuồng phẫn nộ cười to:

"Mộ Tử Lan tiện nhân kia, người hại bản tọa ra nông nỗi này chắc chưa từng nghĩ qua nhi mình sẽ có ngày hôn nay đi. Trăm năm trước người cho ta bấy nhiêu, trăm năm sau bổn tọa trả lại người bấy nhiêu"

"Tiểu mỹ nữ, đành hướng người huyết mạch trước bắt đâu đi, đợi ta làm xong hết thảy liền để người tiên hoan khoái lạc"

Vừa nói tay lão không nhịn được vuốt ve khuôn mặt Mộ Tuyết, dọc từ trên xuống cổ, lại đến vị trí trước ngực đồ sộ núi kia thì dừng lài dâm tà cười.

"Chà chà, quả nhiên là mỹ nữ"

Mộ Tuyết không ngừng dãy giụa, hai mắt là lệ ngấn doanh tròng còn kèm theo nhiều tia máu nhìn vô cùng dữ tợn.

Nàng lúc này như người mất hồn, chỉ còn mỗi đạo thân ảnh kia trong óc, từng đạo kí ức tuôn qua thật nhanh, hai tay bất động thanh sắc, không ngừng phun ra ngụm máu:

"Lam phong, ta yêu người"

Đến lúc này thanh âm mới từ trong miệng nàng thốt ra, mặc dù nghe ra nhỏ yếu nhưng lại tràn vào mỗi người trong tim.

Đây là bực nào yêu tha thiết, yêu đứt hồng trần mới dám nghĩ đến.

Một đời đệ nhất hồng nhan Cầm Tuyết Tiên Tử cứ như vậy ngã xuống.

Thiên Tôn giới cũng vì vậy mà mất đi một mỹ nữ, và cũng duy tại cô độc một Huyết Hoa nữ đế tẻ nhạn danh xưng thiên hạ.

"Ồ, tự sát sao,...đáng tiếc đã vào tay bổn tọa dù người có chết cũng vậy, không thể nói người này thân hình quá tuyệt đi"

Nếu Mộ Tuyết nghe được lời này sớm hơn có lẽ đã không chọn cách tự sát.

Chúng người thì rợn gáy cả mình. Đây còn là thiên lý sự tình sao, ngay cả người chết cũng không tha.

"Thiên lão quái nhân, ta muốn băm người ra" Ma Hoàng bất lực nhìn nữ nhi mình chết, tâm tê liệt phế gào thét, mặc cho máu lại theo vết thương chảy ra, điên cuồng công kích đại trận đang dần thu hẹp lại.

Duy nhất nữ đế Thiên Hoàng tâm tình cũng có chút phức tạp, Mộ Tuyết chết đi như vậy sẽ không còn ai cùng nàng tranh tình địch, tự do thoải mái truy cầu hạnh phúc, truy cầu nam nhân mà hai người vốn cùng theo đuổi. Nhưng sự thật sau khi chứng kiến Mộ Tuyết chết đi nàng lại không như vậy thoải mái, mà là một loại mất mát, thiếu vắng... cơ hồ nàng cũng không thể biểu đạt ra.

"A, ..."

Cũng lúc này nhiều người âm thanh thê lương không ngừng phát ra. Thi thể lẫn huyết nhục bị cự trận thu hẹp mà cắt đi, máu vẩy khắp nơi, toàn hình ảnh kinh dị, tràng giang huyết hồ chảy khắp nơi, vốn dĩ đại địa cũng nhuộm đỏ lên, mọi người cơ hồ không tìm cách nào thoát ra được, nhiều người không ngừng hướng thổ địa móc xuống nhưng đại trận đã thành mọi thứ cơ hồ bị giam cầm, dường như bên ngoại là một thế giới còn bên trong cự trận lại là cái địa ngục thần ma, thậm chí là đại chúa tể huyết ma.

Những chuyện này trong mắt Thiên lão quái nhân chả là gì, lão ta khiến Mộ Tuyết thân hình trôi nổi trên không, bản thân tứ chi phiêu phù đánh ra thủ pháp trên người nàng. Dần dần một loại như huyết mạch uy áp tỏa ra khiến mọi người lẫn chúng đế không tự chủ được dừng tay mà hương lên, liền Thiên lão quái nhân cũng vì đạo uy áp mà đình trệ một đoạn.

"Không hổ là Thất Thải Lưu Ly Liên tộc huyết mạch như vậy cường đại. Haha..."

Lão ta liên tục huy thủ pháp trên người Mộ Tuyết, dần dần cảm giác càng đến gần hơn, chút xíu nữa liền thuộc về bản thân lão. Vui sương khiến lão ta điên phỉ nộ tiếng cười như kẻ điên.

"Xẹt"

"Xẹt"

Một đạo, một đạo lại một đạo kiếm khí không biết từ đâu bay ra đập vào thủ pháp trên người Thiên lão quái nhân, thình lĩnh biến cố xuất hiện, lão vội thu thủ pháp thay vào là quyền ấn vỗ ra liên tục.

Kiếm khí cùng quyền ấn một chỗ giao nhau phát ra thanh âm trầm đục. Như băng hỏa lưỡng trọng thiên, không ai nhường ai mà đồng quy vô tận.

"Kỷ Lam Phong ta muốn giết người..."

Thiên lão quái nhân cơ hồ từ trong vui sướng chuyển sang gào thét nhìn trước mắt Mộ Tuyết thân thể đã tiêu thất không thấy.

Lão đã khôi phục tu vi, chiếm được huyết mạch lực trở nên càng mạnh giấc mơ trong tích tắc nữa có thể thành hiện thực.

Nhưng...

Nhưng...rốt cuộc giấc mơ hoàn mỹ kia tưởng chừng sẽ tới tay liền như vậy trắng trợn bị cướp đi trước mắt. Thiên lão quái nhân cơ hồ muốn điên lên, hai con mắt hóp cũng vì tức giận mà lồi lên, tia máu lan tràn cả tròng mắt, khiến lão ta như chìm trong chết chóc.

"Kỷ Lam Phong, người nhất định phải chết, ta thề phải uống máu, soi nội tạng người để làm hả cơn giản ta,..."

"Giết"

"Giết"

Lão ta điên cuồng ép tu vi lên cao nhất, toàn thân hắc ám dày đặc tỏa ra, xung quanh không gian như thiên hôn địa ám nhìn mà sợ hãi. Cuồng phong thổi khắp nơi, đất bay tán loạn,mập mù khắp nơi.

"Bất quá, một chi thứ cũng giảm trước mặt bản để dương oai".

Bình Luận (0)
Comment