Chương 103: Chín Quyền
Chương 103: Chín Quyền
Bởi vì Trương Nhược Trần tu thành vô thượng cực cảnh, nhiều hơn Lạc Hư một cảnh giới, cho nên mới có thể ở cùng cảnh giới đánh bại Lạc Hư.
Hiện tại Lạc Hư cao hơn Trương Nhược Trần một cảnh giới, Trương Nhược Trần muốn đánh bại hắn, cơ hồ ta sự tình không thể nào.
- Thiên Tâm Chỉ Lội Trương Nhược Trần vung ra một kiếm, phá vỡ quyền kình của Lạc Hư. Sau đó hắn không lùi mà tiến tới, chủ động công kích Lạc Hư.
Ở trong Võ Tháp, dưới mật thất.
Hoàng Yên Trần nhìn tràng cảnh trong kính nói:
- Lạc Hư sử dụng tà võ kỹ Linh cấp hạ phẩm Lạc Thủy Tam Thập Lục Quyền.
Đoan Mộc Tĩnh Lĩnh hỏi:
- Trần tỷ, thời điểm Lạc Hư ở Huyền Cực cảnh hậu kỳ, tu tuyện Lạc Thủy Tam Thập Lục Quyền được mấy quyền? - Chín quyền.
- Tỷ cảm thấy Trương Nhược Trần có thể tiếp được Lạc Hư mấy quyền?
- Nói không chính xác.- Xem tiếp sẽ biết! Trương Nhược Trần đã tiếp được Lạc Hư sáu quyền.
Hoàng Yên Trần cũng thấy không tưởng tượng nổi, không dám tin vào hai mắt của mình.Hoàng Yên Trần nói.
Đoan Mộc Tinh Linh nhẹ gật đầu nói:Đoan Mộc Tinh Linh nói:
- Không thể nào! Lạc Hư tiền bối là nhân vật bậc nào, ở cùng cảnh giới, không có mấy người là đối thủ của hắn. Huống chi là vượt qua cảnh giới chống lại hắn?Hoàng Yên Trần nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Thiên tư của Trương Nhược Trần quá nghịch thiên, nếu hắn có thể ngăn trở Lạc Hư chín quyền, thì có được thực lực tương đương Lạc Hư.Lạc Hư, đây chính là cường giả vô địch ở hai trăm năm trước, vẫn luôn là truyền kỳ của Tây Viện.
Trương Nhược Trần ở cùng cảnh giới đánh bại Lạc Hư đã rất giỏi rồi. Nếu tin tức truyền đi, tất nhiên sẽ tạo thành chấn động cực lớn.
Nếu Trương Nhược Trần có thể vượt qua cảnh giới đánh bại Lạc Hư, tạo thành oanh động quả thực không cách nào tưởng tượng.
- Chiêu thứ tám, Lạc Thủy Hóa Long!
Khí thế trên người Lạc Hư càng ngày càng mạnh, chân khí cuộn trào, ở chung quanh thân thể hình thành từng vòng vằn nước.
Hắn giống như đứng ở trên sông đánh quyền, trong không khí vang tên từng tiếng nước chảy. Rống!
Một dòng sông hóa thành Thủy Long dài hơn mười thước, tuôn về phía Trương Nhược Trần.
- Thiên Tâm Phá Mai!
Trương Nhược Trần đâm ra một kiếm, điểm vào mi tâm Thủy Long.
Nhưng một kiếm này của Trương Nhược Trần không có đâm thủng mi tâm của Thủy Long, quả thực giống như kích ở trên tường sắt, phát ra tiếng kim toại va chạm.
Oanh! Thiểm Hồn Kiếm trong tay Trương Nhược Trần bị lực lượng cường đại chấn thiếu chút nữa rời tay, cả cánh tay phải trở nên chết lặng, hoàn toàn không sử dụng được bất luận lực lượng gì.
Đúng lúc này, Lạc Hư đánh ra quyền thứ chín.
- Chiêu thứ chín, Lạc Thủy Tuyệt Lưu!
Trương Nhược Trần cắn răng, cũng không chịu thua, chân khí toàn thân tuôn về phía cánh tay trái, hét tớn một tiếng:
- Long Tượng Quy Điền!
Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, chưởng thứ ba. Oanh!
Quyền chưởng giao kích.
Hai cổ lực lượng cường đại đụng vào cùng một chỗ, phát ra thanh âm chói tai.
Trong miệng Trương Nhược Trần phun ra một ngum máu tươi, bay ngược ra ngoài. Hắn cưỡng ép ổn định thân thể, bước chân tùi tại. Tuy hắn tộ ra cực kỳ chật vật, nhưng không có té trên mặt đất, như trước cường chống thân thể, bảo trì trạng thái đứng thẳng.
Hai cánh tay của Trương Nhược Trần đau đớn muốn nứt, nếu túc này Lạc Hư tại đánh ra một quyền, hắn thua không nghỉ ngờ.
Trương Nhược Trần nhìn Lạc Hư đứng ở đối điện nói: - Ngươi thắng!
Lạc Hư lắc đầu nói:
- Là ngươi thắng! Ta ở Huyền Cực cảnh hậu kỳ chỉ tu luyện được chín quyền trong Lạc Thủy Tam Thập Lục Quyền, hiện tại chín quyền đã đánh xong, nhưng không cách nào đả đảo ngươi.
Trương Nhược Trần nói:
- Ngươi đánh ra quyền thứ nhất chỉ dùng hai thành tực tượng, đánh ra thứ hai quyền dùng ba thành tực tượng, từ đó về sau, mỗi đánh ra một quyền, chỉ thêm một thành tực tượng. Chỉ có thời điểm ngươi đánh ra quyền thứ chín, ngươi mới sử dụng mười thành tực tượng. Nếu khi ngươi ra quyền thứ nhất đã dùng mười thành tực tượng, ta căn bản không ngăn được chín quyền của ngươi.
Lạc Hư cười nói: - Nhưng ngươi phải biết, Huyền Cực cảnh trung kỳ khác chỉ cần tiếp được hai thành lực lượng của ta, là có thể thông qua cửa ải này.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, trong nội tâm cũng không có nhụt chí chút nào, dù sao đối phương là người mạnh nhất của Tây Viện trong bốn trăm sáu mươi năm qua, dưới tình huống thấp hơn đối phương một cảnh giới, thua cũng không tính mất mặt.
Huống chi Trương Nhược Trần còn không có sử dụng Lĩnh Vực Không Gian.
Nếu sử dùng Lĩnh Vực Không Gian, ai thắng ai thua còn nói không nhất định.
Đương nhiên, hiện tại Trương Nhược Trần trông thấy Lạc Hư, gần kề chỉ tà Võ Tháp dùng tinh khí ngưng tụ ra Linh Hư Thể, không phải người chân chính. Chiến tực của Linh Hư Thể không thể đại biểu thực tực chân chính của Lạc Hư!
Quá theo đuổi thắng bại, cũng không có ý nghĩa gì. Trương Nhược Trần nghỉ ngơi một lát, cảm giác thân thể khôi phục bảy tám phần, liền đi vào cửa sắt, xông cửa thứ hai tầng thứ hai.
Trương Nhược Trần không có đánh bại Lạc Hư, tự nhiên phải đi xông cửa thứ hai và cửa thứ ba tầng thứ hai.
Cửa thứ hai tầng thứ hai là một thông đạo dài 30 mét, chỉ rộng có ba mét, trên vách đá hai bên có rất nhiều lỗ nhỏ hình tròn.
- Hưu hưu!
Đi vào thông đạo, trong lỗ nhỏ hai bên lập tức bắn ra một mũi tên dài bằng bàn tay.
Trương Nhược Trần cũng không rút kiếm, chỉ huy động vỏ kiếm, liền đánh rớt toàn bộ mũi tên.
Hắn từng bước một đi qua thông đạo dài 30 mét, bước chân không có dừng lại chút nào, lộ ra cực kỳ nhẹ nhõm.
Đương nhiên, cũng chỉ có hắn mới sẽ nhẹ nhõm như vậy.
Nếu đổi thành Huyền Cực cảnh trung kỳ khác, muốn tránh thoát mũi tên rậm rạp chằng chịt, cũng không phải một chuyện dễ dàng gì!