Chương 1186: Tôn Chủ
Chương 1186: Tôn Chủ
Ánh mắt Tử Hà Bán Thánh nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần nói:
- Lâm Nhạc, ngươi cảm thấy nên xử trí Triệu sư thúc của ngươi như thế nào?
Trương Nhượyc Trần tự nhiên không ưa Triệu Nghĩa Bính sở tác sở vi, đương nhiên hi vọng Tử Hà Bán Thánh có thể trọng phạt đối phương, để tránh về sau đối phương tiếp tục đối nghtịch mình. Nhưng Tử Hà Bán Thánh là nhân vật bậc nào, xử phạt một Ngư Long ngũ biến, còn cần trưng cầu ý kiến của hắn?
Trương Nhược Trần lập tức hiểru được, Tử Hà Bán Thánh là thăm dò hắn.
Bởi vì Tử Hà Bán Thánh cũng không biết chân tướng sự thật rốt cuộc là cái gì? Chỉ có thể thăm dò Lâm Nhạc, muốn mượn chuyện này quan sát Lâm Nhạc rốt cuộc là dạng người gì?
Trương Nhược Trần quỳ một chân trên đất, hai tay ôm quyền, cúi đầu nói: - Đệ tử khẩn câu Tôn Chủ bỏ qua cho Triệu sư thúc. Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc. Lúc trước thời điểm Tử Hà Bán Thánh hiển thánh, hắn cũng không quỳ xuống. Giờ phút này vì thay Triệu Nghĩa Bính cầu tình, lại hạ mình quỳ gối.
Nhưng bọn hắn không chỉ không mang ơn, ngược lại không thể lý giải hắn, xem thường hắn, xa lánh hắn, nói móc hắn. Lâm Nhạc sư huynh sẽ thương tâm bao nhiêu?
Triệu Hàm Nhi nhìn Trương Nhược Trần, nước mắt như mưa, lộ ra ánh mắt áy náy, hối hận, không ngừng gạt lệ.- Nếu mỗi người đều nghĩ giống như ngươi, trong tông môn sẽ không có nhiều tranh đấu như vậy. Cũng được! Triệu Nghĩa Bính, Lâm Nhạc đã thay ngươi cầu tình, bản tọa liền tha cho ngươi khỏi chết. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi Thâm Uyên mạch khoáng làm việc mười năm, xem như xử phạt.
- Đa tạ Tôn Chủ.Đột nhiên tầm đó, nàng cảm thấy thân ảnh của Lâm Nhạc sư huynh trở nên càng cao lớn, làm cho nàng chỉ có thể nhìn lên.
Tử Hà Bán Thánh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi:- Lâm Nhạc, vì sao ngươi lại cầu tình thay Triệu Nghĩa Bính? Ngươi có biết, vừa rồi hắn thiếu chút nữa giết ngươi không.
Trương Nhược Trần hít một hơi nói:- Mặc dù Triệu sư thúc có sai, nhưng hắn dù sao cũng là sư thúc của ta. Trước kia ở Tử Hà Linh Sơn, Triệu sư thúc cũng chiếu cố đệ tử rất nhiều. Đệ tử chỉ nhớ ân tình của Triệu sư thúc, về phần thù hận trước kia, cứ để nó theo gió mà đi. Đệ tử lần nữa khẩn cầu Tôn Chủ, tạm tha Triệu sư thúc lần này.
Ánh mắt của Tử Hà Bán Thánh trở nên sáng ngời, càng thêm ưa thích Lâm Nhạc, thoả mãn cười nói:Triệu Nghĩa Bính vội vàng dập đầu bái tạ, thời điểm mặt của hắn chạm đất, ai cũng không nhìn thấy, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tràn đầy sát cơ.
Người khác cho rằng Lâm Nhạc là thật lấy oán trả ơn, nhưng chỉ có Triệu Nghĩa Bính rõ ràng, Lâm Nhạc căn bản không có cao thượng như hắn nói, đối phương hoàn toàn là lấy lui làm tiến, cố ý ở trước mặt mọi người ra vẻ.Sở tác sở vi của Triệu Nghĩa Bính, hoàn toàn là muốn bức tử hắn, vì sao hắn còn muốn cầu tình thay Triệu Nghĩa Bính?
Trong nội tâm Triệu Hàm Nhi càng chấn động, nguyên lai phẩm hạnh của Lâm Nhạc sư huynh cao thượng như vậy, không chỉ hy sinh danh dự của mình, cứu tánh mạng bọn hắn. Hơn nữa hắn đối với Triệu sư thúc cũng là lấy oán trả ơn.
Nếu không phải Lâm Nhạc, hắn sẽ không bị giáng chức đi Thâm Uyên mạch khoáng đào quáng.
Triệu Nghĩa Bính thầm hạ quyết tâm, ở trước khi đi Thâm Uyên mạch khoáng, vô tuận như thế nào cũng phải báo thù, tốt nhất tà có thể thần không biết quỷ không hay giết Lâm Nhạc.
Tử Hà Bán Thánh nói:
- Lâm Nhạc, ngươi đã đột phá đến Ngư Long cảnh, tự nhiên sẽ trở thành đệ tử thánh truyền. Ba ngày sau, bản tọa sẽ đích thân xuất quan, chủ trì nghi thức xác tập đệ tử thánh truyền. Lưỡng Nghĩ Tông tà dùng kiếm đạo tập tông, ngày hôm ấy sẽ có một khảo thí về thiên phú kiếm đạo, đối với ngươi cực kỳ trọng yếu, ba ngày gần đây, ngươi phải chuẩn bị một chút. - Đệ tử minh bạch.
Trương Nhược Trần nói.
Tử Hà Bán Thánh nhẹ gật đầu, thánh quang trên tượng đá hoàn toàn thu liễm, lần nữa trở nên bất động.
Trong đạo quan, thánh uy khổng (ồ đần đần tiêu tán, khôi phục bình tĩnh.
Trương Nhược Trần đứng dậy, nhìn thoáng qua Triệu Nghĩa Bính vẫn quỳ trên mặt đất, tắc đầu, sau đó di ra Tử Hà Quan.
- Lâm... Lâm Nhạc... Su huynh, chờ một chút. Sau lưng, một bóng người vọt ra, đi tới trước người Trương Nhược Trần, quỳ xuống.
Đúng là Từ Thần.
Trương Nhược Trần nhìn Từ Thần, ngón tay sờ lên cằm, giống như cười mà không phải cười nói:
- Từ sư đệ, ngươi đây tà ý gì? Toàn thân Từ Thần không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhọt như một người chết, run rẩy nói: - Lâm Nhạc... Nhạc sư huynh, túc trước đều tà sư đệ sai, cầu... cầu ngươi tha ta một mạng. Bành bành!
Sau khi nói xong, Từ Thần không ngừng dập đầu, phiến đá trên mặt đất cũng bị đập nát.
Từ Thần cũng là người thông minh, đương nhiên minh bạch bây giờ là thế cục gì.
Hôm nay hắn xem như triệt để đắc tội Lâm Nhạc, nếu Lâm Nhạc cố tình muốn trả thù. Dùng tu vi của Lâm Nhạc hiện tại, tăng thêm thân phận đệ tử thánh truyền, chỉ cần động một ngón tay cũng có thể giết chết hắn.
Vì giữ tánh mạng, Từ Thần còn để ý mặt mũi?
Giờ phút này, hắn tựa như một con chó xù, quỳ gối ở trước mặt Lâm Nhạc, khẩn cầu đạt được tha thứ. Trương Nhược Trần có chút xem thường nhìn hắn nói:
- Lúc trước ngươi không phải nói, ta là hèn nhát sợ chết sao?
Từ Thần tát lên mặt mình nói:
- Không, không, ta... ta mới tà hèn nhát, ta chính tà một vương bát đản, ta tội đáng chết vạn tần, ta không bằng cầm thú.
Vì bảo vệ tánh mạng, Từ Thần dùng sức tát tên mặt mình, mỗi một tát rơi xuống, trên mặt sẽ xuất hiện một vết máu.
Đối với toại tôm tép nhãi nhép này, Trương Nhược Trần cũng tười so đo, tắc đầu nói: - Ngươi thích tát mặt mình như vậy, vậy thì quỳ ở chỗ này tiếp tục tát đi, tát đủ một vạn lần, thì lập tức cút ra Lưỡng Nghi Tông, đừng có để ta gặp lại ngươi. Nhớ rõ dùng sức tát, không dùng sức, tự gánh lấy hậu quả.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng nói, nhìn cũng không nhìn Từ Thần, trực tiếp đi xuống núi.
- Đa tạ Lâm Nhạc sư huynh, đa tạ Lâm Nhạc sư huynh ân không giết.
Trên mặt Từ Thần lộ ra sắc mặt vui mừng, biết rõ hắn xem như nhặt về một cái mạng, không ngừng dập đầu đa tạ.