Chương 1309: Một Con Cờ
Chương 1309: Một Con Cờ
Nếu Trương Nhược Trần nguyện ý, kỳ thật cũng có thể sử dụng Long Châu, Phật khí giúp Thánh Thư Tài Nữ tỉnh tọc tử vong tà khí trong cơ thể.
Chỉ có điều kể từ đyó, thân phận của hắn sẽ bạo tộ.
Một khi thân phận chân thật của hắn bị Thánh Thư Tài Nữ biết được, cũng chỉ còn đường chết. Đến cùng nên làm như thế tnào mới có thể thoát khỏi nguy hiểm?
- Oanh!
- Oanh!
Te Hồng công kích càng ngày càng hung mãnh, đánh cho mặt đất không ngừngr vỡ ra, hào quang của Vân Phong Bàn Long Trận dần đần trở nên am đạm, giống như tùy thời sẽ nghiền nát.
Thánh Thư Tài Nữ nhìn Trương Nhược Trần, hai hàng tông mi nhếch tên, tộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ hỏi: - Cường độ tinh thần lực của ngươi đạt đến bao nhiêu cấp?
Kỳ thật cũng không có gì phải giấu diếm, một khi tu vi của Thánh Thư Tài Nữ khôi phục, muốn xem thấu cường độ tinh thần lực của hắn, cũng không phải việc khó.
Nếu hiện tại giấu diếm, tương lai bị nàng phát hiện chân tướng, ngược lại sẽ khiến cho nàng hoài nghi.Nàng nói:
- Cũng không tệ lắm, chỉ thiếu chút nữa là có thể trở thành Bán Thánh Tinh Thần Lực. thiên phú tinh thần lực của ngươi, không dưới thiên phú võ đạo. Kể từ đó sẽ dễ làm hơn nhiều!Thánh Thư Tài Nữ hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tinh thần lực của hắn cao như vậy.
Đương nhiên, đứng ở độ cao của nàng, tinh thần lực cấp 44 cũng chỉ bình thường mà thôi.- Cấp 44.
Trương Nhược Trần nói.- Thánh Giả đại nhân có kế hoạch gì sao?
Trương Nhược Trần nói.Thánh Thư Tài Nữ duỗi ra một cánh tay, trong lòng bàn tay tuôn ra vầng sáng nhàn nhạt.
Một quân cờ màu đen ở trung tâm vầng sáng hiện ra.
Nhìn như chỉ là một quân cờ nho nhỏ, phía trên lại che kín từng hạt quang điểm.
Nếu sử dụng tỉnh thần tực quan sát sẽ phát hiện, những quang điểm kia giống như ngôi sao to tửng ở trong vũ trụ, rậm rạp chằng chịt, không cách nào đếm rõ.
Nàng đưa quân cờ cho Trương Nhược Trần nói:
- Quân cờ này, ta dùng thánh ngọc mài thành, trong đó ẩn chứa một thành tỉnh thần tực của ta. Nếu ngươi vận dụng thoả đáng, có te có thể dựa vào tinh thần tực trong quân cờ, đánh chết Tề Hồng. - Đương nhiên, ngươi phải nhớ, một khi tinh thần lực trong quân cờ hao hết, thì nó không khác quân cờ bình thường. Chúng ta muốn sống, nhất định phải ở trước đó, triệt để giết chết Tề Hồng.
Trương Nhược Trần nhận quân cờ, chỉ cảm thấy lực lượng lạnh như băng từ bên trong tràn ra, tiến vào lòng bàn tay, cùng tinh thần lực của hắn kết nối lại với nhau.
Trong chốc lát, Trương Nhược Trần sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, tựa như một bảo khố tinh thần lực hoàn toàn mới bị mở ra.
Trong bảo khố, ẩn chứa tinh thần tực cường đại hơn của hắn mấy chục (tần, thậm chí mấy trăm tần. Hiện tại hắn có thể điều động cổ tinh thần tực kia cho mình dùng. Thánh Thư Tài Nữ đưa quạt xếp của mình cho Trương Nhược Trần nói: - Đây là một kiện Thánh khí tinh thần lực, ngươi chỉ cần rót tinh thần lực vào trong quạt, có thể điều động văn tự trong quạt, chuyển hóa thành công kích.
- Không cần, cái kia là Thánh khí tinh thần lực của ngươi, ngoại nhân chỉ sợ không dễ dàng khống chế. Ta có một pháp khí tinh thần lực, dùng sẽ thuận tay hơn một ít, tinh thần lực tiêu hao cũng nhỏ hơn.
Trương Nhược Trần lấy Lôi Châu ra, nắm ở trong tay.
Thấy Trương Nhược Trần có pháp khí tỉnh thần tực, Thánh Thư Tài Nữ cũng không nhiều tời nữa, thu quạt xếp trở về, tui đến xa xa, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu toàn tực áp chế tử vong tà khí trong cơ thể.
Oanh!
Te Hồng đánh ra một kích cuối cùng, rốt cục công phá Vân Phong Bàn Long Trận. Giờ phút này toàn thân Tề Hồng đầm đìa máu tươi, tóc tai bù xù, diện mục dữ tợn, không kịp thở đi về phía Trương Nhược Trần, cười khan nói:
- Trận pháp đã bị lão phu công phá, sao tiểu tử ngươi còn không trốn?
Trương Nhược Trần thản nhiên nói:
- Tại sao ta phải trốn? Bây giờ ngươi không chỉ trọng thương, hơn nữa thánh khí trong cơ thể cũng tiêu hao quá độ, còn có thể phát huy ra bao nhiêu tực tượng?
Te Hồng cười càng thêm tớn tiếng, giống như nhìn người ngu nhìn Trương Nhược Trần, khinh thường nói:
- Dù tio phu chỉ còn một hơi cuối cùng, muốn giết ngươi, cũng chỉ tà chuyện de dàng. Xoạt!
Tề Hồng nhanh chóng xông ra ngoài, thân pháp nhanh như tia chớp, một quyền đánh về phía lồng ngực của Trương Nhược Trần.
Quyền kình cường đại tạo thành hình dạng hồ lô, không ngừng xoay tròn. Chỉ cần đánh trúng Trương Nhược Trần, nhất định có thể làm cho thân thể của hắn chia năm xẻ bảy.
- Tới tốt.
Trương Nhược Trần một tay nắm quân cờ, một tay nắm Lôi Châu, ngưng tụ ra 99 tia tôi điện, tựa như 99 Lôi Long, hoàn toàn bao phủ hắn ở trung tâm.
Thấy một màn như vậy, khuôn mặt Tề Hồng kinh biến nói: - Làm sao có thể...
99 lôi điện ngưng tụ thành một điện cầu, công kích về phía Tề Hồng, lập tức đánh nát quyền kình.
Lực lượng lôi điện hỗn loạn, giống như thủy triều thôn phệ thân thể của Tề Hồng.
- Kiếm Nhị.
Hai tay Tề Hồng hợp cùng một chỗ, đưa lên trên đỉnh đầu.
Lập tức, hai cỗ lực lượng một âm một dương bừng lên, quay xung quanh thân thể hắn xoay tròn, hình thành một Thái Cực Ấn to lớn.
Xoạt!
Tề Hồng bay thẳng lên, hóa thành cột sáng kiếm khí, vậy mà phá vỡ lôi điện, bỏ chạy ra ngoài.
- Không hổ là Kiếm Tu, đã bị thương nặng như vậy, lại còn có thể lao ra.