Chương 1343: Thủ Thử
Chương 1343: Thủ Thử
Nuốt Thánh Thể Pháp Tướng vào trong bụng, nam tử gầy tùn không chỉ tông tóc không tổn hao gì, ngược tại trở nên càng thêm phấn chấn, nhìn Tư Vân Lệnh ngoắc ngón tay, cười nói:
- Lại đến.
Tu sĩ Đông Vực đều cảm thấy tim đập nhanh, tàm sao cũng không nghĩ ra, Ma Giáo tùy tiện phái ra một tu sĩ, vây mà cũng cường đại như thế. - Tư sư huynh đã là nhân vật đỉnh phong dưới Bán Thánh, rõ ràng còn bị hắn đè đánh, người này cũng quá biến thái rồi!
Thường Thích Thích nói.
Hoàng Yên Trần cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ nói:
- Cùng cảnh giới có thể đánh bại Thánh Thể, cũng không phải hạng người vô danh, hắn rốt cuộc tà a1?
Rất hiển nhiên, tất cả mọi người bị nam tử gầy tùn thể hiện ra thực tực trấn trụ.
Trương Nhược Trần tại tạnh nhạt nói: - Hắn có lẽ là đứng đầu trong ba mươi sáu Hộ Cung Thú Tướng, Thần Ma Thử, cũng được xưng là Thủ Thử .
Thủ Thử cười hắc hắc, tàn nhẫn nói:
- Nếu không phải ở địa bàn của Lưỡng Nghi Tông, thật muốn ăn tươi ngươi. Hương vị của Thánh Thể, có lẽ sẽ rất không tồi.
- Ngươi... A...
Tư Vân Lệnh duỗi tay, cố gắng muốn đứng lên.- Thủ Thử, Xà Nhị, Long Tam, từng cái đều là tồn tại cực kỳ lợi hại, chỉ sợ đều cường đại hơn Thánh Thể. Trong đó thực lực của Thủ Thử đáng sợ nhất, mặc dù là so sánh với Ma Tử Âu Dương Hoàn, đoán chừng cũng không kém bao nhiêu.
Lạc Thủy Hàn nói:
- Không sai, người này nhất định là Thủ Thử, dùng thực lực của hắn, chỉ sợ đã có thể giao phong với Bán Thánh cấp một.
Thần Ma Thử chính là Thái Cổ di chủng, cực kỳ hiếm thấy, thực lực cũng rất lợi hại.Nghe nói tổ tiên của Thần Ma Thử, đã có thể phệ thần, cũng có thể nuốt ma, có thể nói là một trong những hung thú kinh khủng nhất thời đại Thái Cổ, ngay cả Long tộc cũng có chút kiêng kị.
Chỉ có điều năng lực sinh sản của Thần Ma Thử kém cỏi, truyền thuyết ở thời kì Trung Cổ đã tuyệt chủng. Thẳng đến mấy chục năm trước, một vị Thánh Giả Ma Giáo mới từ trong di tích Trung Cổ đào ra được một con.
Thủ Thử lóe lên, song chưởng đồng thời vỗ ra, kích lên hai bên đầu lâu của Tư Vân Lệnh.
Bành!Thủ Thử lại giẫm một cước, Tư Vân Lệnh nằm rạp trên mặt đất, sau đó nhìn về phía các tu sĩ Đông Vực, lộ ra ánh mắt khiêu khích nói:
- Đông Vực Thánh Thể, không chịu nổi một kích. Hôm nay Thử gia còn chưa đánh thống khoái, còn có ai đi ra chiến một trận không?
Con mắt của Thủ Thử nhìn ai, người đó lập tức cúi đầu, lui về phía sau, căn bản không dám nhìn hắn.
Nói giỡn, nhân vật lợi hại như Tư Vân Lệnh, cùng Thủ Thử chiến đấu, cũng không hề có lực hoàn thủ.Da đầu của Tư Vân Lệnh nổ tung, lộ ra xương cốt trắng hếu, thất khiếu chảy máu, sau đó ngửa đầu bay ngược ra sau, hấp hối nằm trên mặt đất.
Thấy một màn như vậy, tu sĩ Đông Vực đều giống như bị sét đánh, hít thở không thông.
Một vị Thánh Thể, rõ ràng không hề có lực hoàn thủ, đã bị đánh nằm rạp trên mặt đất.
Thủ Thử rơi xuống đất, đi về phía Tư Vân Lệnh, một cước giẫm lên mặt hắn, ba… xương mũi của Tư Vân Lệnh bị giẫm đứt rời.Ai còn dám ra tay?
Trong các thiên tài Đông Vực, ngược lại còn có mấy Thánh Thể thực lực không kém Tư Vân Lệnh. Chỉ có điều, bọn hắn nhìn thoáng qua Tư Vân Lệnh ở dưới chân Thủ Thử, liền nhắm mắt lại, như không nghe Thủ Thử khiêu khích.
Chỉ cần nhịn một chút, xem như cái gì cũng không biết, nói không chừng có thể tránh thoát một kiếp.
Nếu lao ra làm chim đầu đàn, đoán chừng sẽ bị đánh rất thảm, đến lúc đó mặt mũi quét rác.
Nhìn thấy tất cả mọi người trốn tránh ánh mắt của hắn, Thủ Thử cảm thấy có chút không thú vị nói:
- Xem ra Tu Luyện Giới của Đông Vực, tà tìm không ra một đối thủ có thể chiến một trận, không chỉ tài trí bình thường, còn tà bọn hèn nhát.
Xà Nhị, Long Tam, Ngô Bát nhìn về phía những tu sĩ Đông Vực kia, đều xem thường cười phá fên. - Thần Tử vốn muốn đến ước tượng anh hùng Đông Vực, hiện tại xem ra, Đông Vực nào có anh hùng gì, toàn bộ tà một đám gấu đen mà thôi. Ha hai Tuy bốn Hộ Cung Thú Tướng mắng rất hung ác, nhưng vẫn không có người đứng ra, toàn bộ đều bảo trì trầm mặc.
Âu Dương Hoàn mở mắt, đứng dậy, ôm lấy Dực Long, cười nhạt nói:
- Đi thôi! Tuy Đông Vực không chịu nổi một kích, nhưng mấy vực khác, có lẽ có thể mang đến kinh hỉ cho chúng ta.
Âu Dương Hoàn dẫn đầu di ra ngoài, bốn Hộ Cung Thú Tướng theo sát phía sau, chuẩn bị ty khai. Ngao Tâm Nhan bên cạnh Trương Nhược Trần, bỗng dưng đứng đậy, tròng mắt tạnh như băng, nhìn chằm chằm Âu Dương Hoàn và bốn Hộ Cung Thú Tướng nói:
- Chậm đãi Hai chữ này vang vọng hang đá, cực kỳ vang dội.
Trương Nhược Trần ngẩng đầu nhìn Ngao Tâm Nhan.
Hắn sớm phát hiện cảm xúc của Ngao Tâm Nhan có chút không đúng. Đặc biệt là thời điểm Ngao Tâm Nhan nhìn về phía Long Tam, trong mắt có cừu hận và lửa giận tràn ra.
Âu Dương Hoàn và bốn Hộ Cung Thú Tướng dừng bước lại, xoay người nhìn nàng.
Ánh mắt của bọn hắn đều nhìn chằm chằm lên người Ngao Tâm Nhan.
Ngô Bát cười hắc hắc:
- Như thế nào? Nam nhân Đông Vực đều là bọn hèn nhát, rốt cục có nữ nhân muốn ra tay? Nha đầu, lớn lên rất không tệ, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người. Chậc chậc! Đã như vậy, Bát gia ta thu nhận!
Ngô Bát muốn xông ra ngoài, thế nhưng Long Tam lại duỗi ra một tay, khoác lên vai của hắn.