Chương 1456: Dung Hợp Ba Đạo Tổ Sư Kiếm Ý
Chương 1456: Dung Hợp Ba Đạo Tổ Sư Kiếm Ý
Vị Kiếm Các Thủ Hộ Giả này, tu vi thâm bất khả trắc, cho Trương Nhược Trần áp tực cực tớn, từng hạt mồ hôi không ngừng từ trong tỗ chân tông tràn ra, tàm tưng ướt đẫm.
Nếu thân phận bạo tộ, dùng tu vi của hắn, căn bản không có khả năng còn sống chạy ra Kiếm Các. Ai sẽ ngờ tới, trong Kiếm Các tại có một tồn tại đáng sợ như thế? Bà lão áo đỏ nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, nhẹ gật đầu, ý vị thâm trường nói:
- Trên người đệ tử Lưỡng Nghi Tông này, ngược lại ẩn tàng không ít bí mật.
Táng Nguyệt Kiếm Thánh cho rằng bà lão áo đỏ là chỉ Thiên Cốt Nữ Đế truyền thừa, bởi vậy không có để ở trong lòng nói:
- Lâm Nhạc có thể nói ta sau thời kì Trung Cổ, kỳ tài kiếm đạo cao nhất của Lưỡng Nghi Tông, số mệnh cũng không bình thường, đã nhận được một ít kỳ ngộ.
- Cũng được, nếu Lưỡng Nghỉ Tông đã tàm ra quyết định như vậy, cho hắn đi thử một fan cũng không sao, dù sao từ xưa đến nay, chưa từng có người ở Ngư Long cảnh, có thể trông thấy văn tự trên Vô Tự Kiếm Phổ.
Bà tão áo đỏ xoay người, đi về phía xa xa. Bộ pháp của nàng nhìn như chậm chạp, thế nhưng chỉ đi bốn năm bước, đã triệt để biến mất ở trong tầm mắt của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần nói.
Kiếm Các tầng bảy là một thế giới bằng phẳng, rộng lớn, mặc dù có núi, cũng chỉ là đồi núi thấp. Duy chỉ có ở trung tâm tầng bảy, nhưng dựng một núi đá màu nâu đỏ.
Sơn thể dốc đứng, bốn phía đều là tuyệt bích, cao tới hơn hai vạn mét, thẳng nhập vào mây, tựa như một thanh thạch kiếm đứng ở trong trời đất.Táng Nguyệt Kiếm Thánh khom người cúi đầu, nhìn Trương Nhược Trần nói:
- Lâm Nhạc, Hải Đường bà bà chính là Kiếm Các Thủ Hộ Giả, tạo nghệ kiếm đạo vượt xa bản thánh. Lúc trước là lão nhân gia chỉ điểm, bản thánh mới có thể luyện thành Kiếm Thất, được phong Kiếm Thánh. Sau này nếu ngươi gặp được nàng, nhất định phải cung kính một chút.
- Đa tạ Kiếm Thánh nhắc nhở.Hắn làm sao cũng không ngờ, Vô Tự Kiếm Phổ trong truyền thuyết lại không phải sách, mà là một ngọn núi đá.
Táng Nguyệt Kiếm Thánh nói:
- Thời gian trong Kiếm Các tầng bảy, có chút không giống ngoại giới. Ngươi ở nơi này tu luyện tám ngày, ngoại giới mới qua một ngày. Thời gian kế tiếp phải dựa vào chính ngươi tìm hiểu, nửa năm sau, bản thánh lại đến tiếp ngươi đi ra.Đứng ở dưới núi đá, Táng Nguyệt Kiếm Thánh nhìn xa xa, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, tràn đầy kính sợ nói:
- Đó là Vô Tự Kiếm Phổ, cũng được xưng Vô Tự Kiếm Sơn. Người cảnh giới không đủ, chỉ có thể cảm nhận được sơn thể phát ra kiếm ý khổng lồ, căn bản nhìn không tới bất luận văn tự và đồ án gì
Trương Nhược Trần sớm đã cảm giác được khí tức kiếm đạo to lớn, nhìn lên, thậm chí có thể trông thấy từng đạo kiếm khí hội tụ thành dòng sông, quay chung quanh Vô Tự Kiếm Sơn phi hành, phát ra thanh âm ào ào.Trong Kiếm Các, mỗi một tầng tốc độ thời gian đều không giống nhau, càng lên trên, tỉ lệ thời gian lại càng lớn.
Bởi vì tốc độ thời gian ở Kiếm Các tầng bảy quá nhanh, ngoại trừ bế quan, Táng Nguyệt Kiếm Thánh cũng không dám ở chỗ này. Ở chỗ này thật không khác gì tự sát, mỗi một khắc đều đang nhanh chóng tiêu hao thọ nguyên.
Sau khi Táng Nguyệt Kiếm Thánh rời khỏi, Trương Nhược Trần đi về phía Vô Tự Kiếm Sơn, duỗi ra một tay, cẩn thận từng li từng tí chạm vào thạch bích.Trong miệng Trương Nhược Trần phát ra tiếng kêu đau đớn, lập tức rút tay về, lui ra sau hơn mười bước.
- Vô Tự Kiếm Sơn thật lợi hại, dùng tinh thần lực cấp 45, ở trước mặt nó lại như con sâu cái kiến.
Trong nội tâm Trương Nhược Trần đối với Vô Tự Kiếm Sơn, lại nhiều thêm vài phần kính sợ.Sau đó tinh thần lực khổng lồ của hắn phóng ra, hóa thành từng hạt quang điểm, chuẩn bị dò xét Vô Tự Kiếm Sơn.
- Xoạt!
Tinh thần lực vừa mới đụng vào Vô Tự Kiếm Sơn, lập tức bị một cỗ lực lượng kiếm đạo cường đại đánh tan, tiêu tán vô tung vô ảnh.
Phải biết ngọn nguồn của tất cả kiếm pháp và kiếm quyết trên Côn Luân giới, cuối cùng đều ngược dòng tìm hiểu đến trên người Vô Tự Kiếm Sơn.
Thật tàm cho người đoán không ra, một kiếm sơn an chứa kiếm đạo vô cùng vô tận đó, fàm sao sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện ở Côn Luân giới?
Rốt cuộc tà ai sáng tạo ra nó?
- Nghe nói phải đạt tới Thánh Giả cảnh, mới có thể từ trên Vô Tự Kiếm Sơn chứng kiến văn tự và đồ hình. Thật phải như thế sao? Trương Nhược Trần có chút không tin, vì vậy xếp bằng ở dưới Vô Tự Kiếm Sơn, điều chỉnh tâm tình, kiếm ý chi tâm bắt đầu chuyển động, chăm chú nhìn xem và tìm hiểu.
Năng lực lý giải của tu sĩ đối với kiếm đạo, cuối cùng quyết định bởi cảnh giới kiếm đạo cao thấp.
Mặc dù Trương Nhược Trần chỉ là Ngư Long cảnh, thế nhưng cảnh giới kiếm đạo đạt tới kiếm tâm thông minh cao cấp, còn cao hơn một ít Thánh Giả.
Hơn nữa cường độ tỉnh thần tực của hắn đạt tới cấp 45, cường đại hơn rất nhiều Thánh Giả.
Bởi vậy tuy cảnh giới của hắn còn rất thấp, nhưng chưa hẳn không có cơ hội trông thấy văn tự trên Vô Tự Kiếm Sơn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác đã qua một tháng. Suốt một tháng, Trương Nhược Trần liên tiếp thay đổi bảy phương vị, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Trước mắt hắn, vĩnh viễn chỉ có núi đá, thạch bích, cùng một ít đường vân kỳ quái, căn bản nhìn không thấy bất luận văn tự kiếm quyết gì.
- Chẳng lẽ thật bởi vì cảnh giới của ta quá thấp sao?
Trương Nhược Trần không cam lòng, cố gắng áp chế cảm xúc táo bạo trong lòng xuống, không suy nghĩ Luận Kiếm Đại Hội nữa, cũng không suy nghĩ nhất định phải tu luyện tới Kiếm Nhị đại viên mãn nữa.
Thậm chí hắn nhắm hai mắt lại, không hề tận lực đi quan sát Vô Tự Kiếm Sơn.
Thời gian dần trôi qua, tâm cảnh của Trương Nhược Trần trở nên càng ngày càng đơn thuần, tất cả tạp niệm đều bị tống ra ngoài, chỉ còn lại truy cầu với kiếm đạo.
Trạng thái như vậy, một mực kéo dài tới ba tháng.
Trương Nhược Trần lần nữa mở mắt, phát hiện thiên địa trở nên đen kịt, chung quanh trống trải, lại là vũ trụ vô biên vô hạn.