Chương 1661: Huyết Nô
Chương 1661: Huyết Nô
Dưới sự dẫn dắt của Lê Khô Bán Thánh, ba người xuyên qua hoang dã bao fa, tiến vào một cánh rừng hoang vu bao ta.
Bốn phía núi cao nguy nga, dòng sông thanh tịnh, thường xuyên còn có Man Thú ykhống tồ bay qua.
Trên đường đi, Trương Nhược Trần tinh tế quan sát, có thể rõ ràng cảm nhận được trong núi có khí tức trận pháp. Mỗi một ngọn núi, đều như một trận tháp.
Ltê Khô Bán Thánh đi ở phía trước nhất, nói:
- Trấn Ngục Cổ Tộc, chính là một trong những Cổ Tộc lánh đời, cho tới nay luôn không tham dự vào Côn Luân giới phân tranh.
- Bất quá Trấn rNgục Cổ Tộc tại cùng tất cả thế tực tớn của Côn Luân giới, có mật tiên hệ không thể tách rời.
Trương Nhược Trần thu hồi tỉnh thần tực đang do xét đưới tòng đất, thần sắc tự nhiên hỏi:
- Vì sao? Lê Khô Bán Thánh vuốt râu, cười nói:
- Những cổ trận kia, toàn bộ đều từ thời kỳ Trung Cổ còn sót lại, uy lực vô tận, đừng nói Thánh Giả, mặc dù là Đại Thánh muốn xông vào, sợ rằng cũng phải trả giá cực lớn.
- Nói cho cùng, ở thời kì Trung Cổ, Kiếm Trủng là lao ngục khổng lồ nhất mà Nhân tộc thành lập, chuyên môn dùng để giam giữ cường giả Nhân tộc cùng hung cực ác và Man Thú Chí Tôn. Trấn Ngục Cổ Tộc có ba dòng họ, ở lúc đó chính là ba gia tộc trông coi lao ngục.
- Bởi vì chiến loạn ở cuối thời kì Trung Cổ, Kiếm Trủng bị vứt bỏ. Thẳng đến một vạn năm trước, Bất Tử Huyết tộc Minh Vương xuất thế, tạo thành thiên hạ rung chuyển, cả Nhân tộc thiếu chút nữa diệt sạch.
- Thời khắc nguy hiểm nhất, chư thánh của Nhân tộc liên thủ, mới đánh lui Bất Tử Huyết tộc, hơn nữa trấn áp Minh Vương.Đứng ở phía dưới nhìn lên, chỉ thấy trên hai thạch sơn cắm vô số Thiết Kiếm, rậm rạp chằng chịt, không cách nào đếm rõ. Lại có khóa sắt loang lỗ, quấn quanh ở trên núi, giống như dây leo, mãng xà, xích long.
Tới chỗ này, Thao Thiên Kiếm trên lưng Trương Nhược Trần lại bắt đầu rung rung, phát ra kiếm minh.
Ngàn vạn cổ kiếm trên núi, cũng như cảm ứng được cái gì, toàn bộ run động, giống như muốn từ trong núi bay ra.
- Sao có thể có nhiều kiếm như vậy?- Tu vi của Minh Vương đã đến gần thần vô hạn, chính là sinh linh cường đại nhất Côn Luân giới sau thời đại Trung Cổ.
- Mặc dù chư thánh trấn áp hắn, nhưng căn bản không cách nào giết chết, chỉ có thể tạm thời phong ấn. Vì vậy có người đề nghị mở lại Kiếm Trủng, chuyên môn dùng để giam giữ Minh Vương, cũng từ lúc đó, Kiếm Trủng mới dần dần được mọi người xưng là Minh Vương Kiếm Trủng.
- Vạn năm gần đây, vô luận là Thánh Minh Đế Quốc, Thanh Trì Đế Quốc, hay Trung Ương Đế Quốc, bắt được một ít đại hung đại ác, đều sẽ đưa đến Minh Vương Kiếm Trủng, giao cho Trấn Ngục Cổ Tộc trông coi.
- Chính vì như thế, Trấn Ngục Cổ Tộc không tranh quyền thế, đồng thời cũng không muốn tham dự vào Côn Luân giới tranh đấu. Mâu thuẫn của ngươi và triều đình, xác thực làm cho Trấn Ngục Cổ Tộc cực kỳ khó xử.Trấn Ngục Cổ Tộc là do tam đại gia tộc tạo thành, đương nhiên, tam đại gia tộc sẽ riêng phần mình bồi dưỡng một ít thế lực bên ngoài, trải rộng Nguyên phủ, ở trên mảnh đại địa này, có thể nói là thâm căn cố đế.
Ví dụ như Thanh Lê Quận Lê gia, kỳ thật cũng chỉ là một gia tộc bên ngoài mà thôi, không phải một trong tam đại gia tộc.
Trong lúc nói chuyện, phía trước xuất hiện hai núi đá cao tới 3000 m.
Hình thái núi đá, như hai thanh thạch kiếm chọc vào lòng đất, cực kỳ hiểm yếu, phía trên mọc chút ít linh dược và cổ thụ xanh um.- Có lẽ ngươi cũng đã nhìn ra, trên đường đi, lòng đất hiện đầy minh văn trận pháp, ngoại nhân muốn xâm nhập vào Trấn Ngục Cổ Tộc, không thể nghi ngờ là con đường chết.
Trương Nhược Trần nói:
- Minh văn trận pháp đúng là rất dày đặc, phức tạp, huyền diệu, hơn nữa giao thoa lẫn nhau, khẳng định không phải trận pháp bình thường.
Lê Khô Bán Thánh nói:Trương Nhược Trần tò mò hỏi:
- Như vậy lục đại Trì Kiếm Nhân, và Trấn Ngục Cổ Tộc, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Sắc mặt Lê Khô Bán Thánh trầm ngưng, lắc đầu nói:
- Việc này quan hệ quá lớn, có lẽ chỉ có lục đại Trì Kiếm Nhân và gia chủ của tam đại gia tộc, mới biết được bí mật trong đó.Lê Mẫn há to miệng, nhìn hai ngọn núi đá, lộ ra thần sắc sợ hãi thán phục.
Lê Khô Bán Thánh nói:
- Hiện tại con chứng kiến chỉ là một góc của băng sơn mà thôi, đi qua Kiếm Trủng sẽ biết, cổ kiếm chỗ đó còn nhiều hơn nơi này nghìn lần, vạn lần.
Đúng lúc này, trong miệng Trương Nhược Trần phát ra một tiếng kêu nhẹ, nhìn về phía sau lưng.
Lê Khô Bán Thánh cũng cảm ứng được cái gì, sắc mặt thoáng biến đổi, mi tâm mở ra Thiên Nhãn, theo ánh mắt của Trương Nhược Trần nhìn qua.
Sâu trong rừng, có huyết khí đầm đặc tràn ngập ra, cây cối trong rừng đều bị nhuộm thành màu do như máu.
- Ngaol
Ngay sau đó, mặt đất chấn động kịch tiệt, chỉ thấy một đám tu sĩ quần áo tả tơi từ trong rừng tao ra. Số tượng rất nhiều, người ta tấp nập, thô sơ giản tược đoán chừng, cũng có mấy vạn nhân ảnh. Cặp mắt của bọn hắn đỏ thẫm, toàn thân đều là máu tươi, cốt cách lồi ra, mặt xanh nanh vàng, trong miệng phát ra thanh âm tru lên giống như dã thú, dốc sức liều mạng phóng tới hai ngọn núi đá.
Sắc mặt Lê Khô Bán Thánh thoáng biến đổi nói:
- Đó là Thánh Giả Bất Tử Huyết tộc tế luyện ra Huyết Nô.
- Xoạt!
Lê Khô Bán Thánh duỗi hai tay, toàn lực điều động tinh thần lực.
Thiên địa linh khí hội tụ qua, ngưng tụ ở hai tay, hóa thành hai luồng quang mang màu trắng.
Hai tay duỗi ra, vầng sáng màu trắng lập tức tứ tán, hóa thành một màn sáng, ngăn cản tất cả Huyết Nô ở bên ngoài.
Bành bành.
Huyết Nô công kích, không ngừng rơi vào trên màn sáng, phát ra thanh âm điếc tai.