Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update 2024)

Chương 1646 - Chương 1666: Tộc Trưởng

Chương 1666: Tộc Trưởng Chương 1666: Tộc Trưởng
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, rốt cục có chút hiểu được.

Sư tôn nhất định tà biết quy củ của Minh Vương Kiếm Trủng, cho nên mới bảo hắn đến chỗ này. Ít nhất ở trong Minh Vương Kiếm Trủng, thế tực triều đình sẽ không tàm gì được Trương Nhược Trần, có thể tranh thủ một ít thời gian để hắn phát triển.

Tộc trưởng Trấn Ngục Cổ Tộc tiếp tục nói: - Ngươi đã tới Minh Vương Kiếm Trủng, cũng nên đi thăm mộ phần của các đời Trì Kiếm Nhân, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng được. Sử Nhân, thời gian Trương Nhược Trần ở Minh Vương Kiếm Trủng, hết thảy do ngươi tiếp đãi và an bài.

Sử Nhân ngồi ở tại chỗ, khẽ gật đầu, xem như đáp ứng.

Trương Nhược Trần quan sát rất tỉ mỉ, dùng hắn hiểu rõ Sử Nhân, Sử Nhân tuyệt đối không phải người vô lễ như thế.

Nhưng vì sao hắn tãnh đạm với Tộc trưởng sẽ như thế?

Đi vào Trấn Ngục Cổ Tộc, hắn thấy khắp nơi đều tộ ra khí tức quỷ dị.

Vốn Trương Nhược Trần còn muốn nói bí mật trong tòng ra, giò phút này tại tạm thời nhịn xuống, quyết định quan sát một phen, thấy rõ tình thế của Trấn Ngục Cổ Tộc tại nói ra cũng không muộn. Kế tiếp, mọi người lại nói tới vấn đề của Bất Tử Huyết tộc.

- Trương huynh là người thông minh, cần gì phải khiêm tốn?

Sử Nhân thở dài, lại nói:

- Nói thực, ta cũng không tán thành chủ động xuất chiến.
Chỉ có điều phiến thiên địa này có trận pháp bao phủ, ngoại nhân căn bản không cách nào xâm nhập đến.

Bởi vậy có rất ít người biết rõ, ở trong núi rừng trùng điệp, lại có một động thiên khác.

Sử Nhân nhìn phía xa, một đám hài đồng ngồi dưới tàng cây, đang học tập tri thức trận pháp. Hắn ý vị thâm trường nói:
Ánh mắt của hắn nhìn qua Sử Nhân, phát hiện Sử Nhân lại đang nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không có ý định gia nhập vào tranh luận.

Trận tranh luận này, cuối cùng vẫn không có kết quả.

Đi ra Kiếm Trủng Cung, Sử Nhân dẫn Trương Nhược Trần đi tới chỗ tộc nhân Trấn Ngục Cổ Tộc tụ họp.
Minh Vương Kiếm Trủng giống như một thế ngoại đào nguyên khổng lồ, thanh sơn lục thủy, cảnh sắc tú lệ, đình đài lầu các, một bước một cảnh.

Trải qua không biết bao nhiêu vạn năm phát triển, tộc nhân của tam đại gia tộc đã phát triển đến số lượng cực kỳ khổng lồ.

Nhân khẩu của mỗi gia tộc, đều vượt qua ngàn vạn.
Tu sĩ phái chủ chiến thì xin chiến, muốn đuổi Bất Tử Huyết tộc ra Nguyên phủ.

Tu sĩ phái bảo thủ thì tận tình khuyên bảo, giảng giải các loại tai hoạ ngầm. Song phương tranh luận túi bụi, nếu không có tộc trưởng tọa trấn, chỉ sợ đã đánh đập tàn nhẫn.

Trương Nhược Trần không có dính vào, như trước bảo trì trầm mặc.
- Trương huynh, ngươi cho rằng Trấn Ngục Cổ Tộc nên chủ động xuất chiến, hay tiếp tục co rút thế lực lại, ổn thủ Minh Vương Kiếm Trủng?

Trương Nhược Trần cười nói:

- Ta chỉ mới đến, rất nhiều thứ còn không hiểu rõ, không tiện phát biểu ý kiến.


- Vì sao?

Trương Nhược Trần hỏi.

Sử Nhân nói:

- Đầu tiên, Bất Tử Huyết tộc tụ tập đến Nguyên phủ, nhất định tà trải qua bố trí chu đáo chặt chẽ, ai cũng không biết bọn hắn đến cùng tới bao nhiêu người, cũng không biết kế hoạch cụ thể của bọn hắn. Dưới tình huống như vậy, một khi Trấn Ngục Cổ Tộc khai chiến, mặc dù thủ thắng, cũng tà thắng thảm, không biết sẽ có bao nhiêu tộc nhân chết trận. - Tiếp theo, ta tin tưởng Trương huynh cũng nhìn ra, trong Trấn Ngục Cổ Tộc không phải bền chắc như thép, thậm chí đã có dấu hiệu chia năm xẻ bảy. Một khi khai chiến, chuyện xấu quá nhiều, rất có thể sẽ từ bên trong sụp đổ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Dừng một chút, ánh mắt của Sử Nhân trở nên cực kỳ ngưng trọng:

- Mặc dù Trấn Ngục Cổ Tộc diệt vong, kỳ thật cũng không coi là cái gì. nhưng vạn nhất tà nhân và hung thú, thậm chí Minh Vương bị giam giữ ở trong Kiếm Trủng trốn ra ngoài, ai cũng không thể tưởng tượng sẽ tạo thành tai nạn đáng sợ đến bực nào.

Phàm tà tu sĩ và Man Thú bị giam giữ ở Minh Vương Kiếm Trủng, đều tà tồn tại không bình thường, bất kỳ một cái nào chạy đi, cũng sẽ gây ra sóng to gió fớn.

- Ngươi thật muốn nghe ý kiến của ta?

Trương Nhược Trần nói. Sử Nhân nói:

- Đương nhiên.

Trương Nhược Trần nói:

- Kỳ thật ta chủ trương chủ động công kích Bất Tử Huyết tộc, trước một bước đánh tui bọn chúng, chấm dứt hậu hoạn.

- Vì sao?

Sử Nhân nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không ngờ Trương Nhược Trần tại tà một người cấp tiến như thế. Trương Nhược Trần nói:

- Bởi vì tiếp tục chờ đợi, chỉ sẽ càng ngày càng bất lợi với Trấn Ngục Cổ Tộc.

- Đầu tiên, Bất Tử Huyết tộc am hiểu ngụy trang, có thể nhẹ nhõm biến hóa thành một người khác. Bọn hắn đến có chuẩn bị, ta dám khẳng định, trong các tộc nhân Trấn Ngục Cổ Tộc đã có Bất Tử Huyết tộc ẩn núp, hơn nữa tuyệt đối không chỉ một người.

- Tiếp theo, hôm nay Trấn Ngục Cổ Tộc không ngừng triệu hồi tinh anh về Minh Vương Kiếm Trủng, Bất Tử Huyết tộc há sẽ bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như thế? Nhất định sẽ có càng nhiều Bất Tử Huyết tộc lẻn vào Minh Vương Kiếm Trủng. Kể từ đó, mâu thuẫn trong Trấn Ngục Cổ Tộc sẽ trở nên càng thêm kịch liệt, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát nội chiến.

- Như vậy ngồi chờ chết, không bằng lập tức khai chiến với Bất Tử Huyết tộc, thậm chí còn có thể mượn cơ hội này, bắt ra người ẩn núp.

Sắc mặt Sử Nhân trở nên ngưng trọng.

Không thể không nói, Trương Nhược Trần đưa ra ý kiến, là địa phương trước kia hắn không cân nhắc đến.

Bình Luận (0)
Comment