Chương 1670: Cái Đuôi Hồ Ly
Chương 1670: Cái Đuôi Hồ Ly
Hai vị Bán Thánh Bất Tử Huyết tộc biến thành hai tuồng huyết vụ, ngay cả Thánh Hồn cũng bị đánh nát, chỉ còn tại có một chút toái cốt, rơi xuống trên mặt đất.
Lực tượng của Thiên Văn Hủy Diệt Kình cực kỳ cường hoành, mặc dù Hướng Chính Phong đã thu Tru Thiên Kiếm vào vỏ kiếm, nhưng vẫn có kiếm khí hỗn toan kích xạ ở trong Bắc Vọng Sơn. Trương Nhược Trần tức giận, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm về phía Hướng Chính Phong, tộ ra thần sắc nghỉ hoặc. Thân phận của hai vị Bán Thánh Bất Tử Huyết tộc đã bạo lộ, coi như là trốn, kỳ thật cũng rất khó chạy ra Minh Vương Kiếm Trủng.
Một khi bắt giữ bọn chúng, rất có thể thẩm vấn ra càng nhiều người ẩn núp. Chỉ cần bắt được tất cả người ẩn núp, như vậy Bất Tử Huyết tộc cơ hồ không có khả năng đánh vào Minh Vương Kiếm Trủng.
Lại không nghĩ tới, Hướng Chính Phong lại một kiếm đánh chết hai vị Bán Thánh.
Hắn rốt cuộc tà thật quá thống hận Bất Tử Huyết tộc, hay cố ý giết chết hai vị Bán Thánh Bất Tử Huyết tộc?
Hướng Chính Phong dù sao cũng tà một vị Trì Kiếm Nhân, thân phận và địa vị không giống bình thường, mặc dù trong tòng Trương Nhược Trần có chỗ hoài nghĩ, tại không thể tập tức vạch mặt. Trương Nhược Trần tui trở về, đi vào động phủ, muốn điều tra thương thế của Ô Tề Bán Thánh. Ô Tề Bán Thánh đã là người sống duy nhất, cũng là mấu chốt tìm ra người Bất Tử Huyết tộc ẩn núp trong Minh Vương Kiếm Trủng.
Bán Thánh tự nhiên đều bay đến giữa không trung, cúi nhìn phía dưới. Chỉ thấy Bắc Vọng Sơn đã từng cao vút trong mây, lại hóa thành đất bằng, nhấc lên bùn đất màu đen.
Tu sĩ cảnh giới hơi thấp thì triển khai thân pháp, phát ra từng tiếng xé gió, đi tới bên ngoài Bắc Vọng Sơn.
Bọn hắn chứng kiến cảnh tượng trước mắt, toàn bộ đều hít một hơi khí lạnh.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Hướng Chính Phong, rất muốn biết đến cùng xảy ra chuyện gì?- Ầm ầm!
Thân thể Ô Tề Bán Thánh nổ tung, thánh khí cuộn trào hoàn toàn phóng ra, hình thành một cỗ lực lượng hủy diệt kinh thiên động địa.
Trong Bắc Vọng Sơn, tất cả trận pháp đều bị kích hoạt, hình thành cột sáng, hiện ra từng trận pháp hình tròn.
Dù vậy vẫn ngăn không được một vị Bán Thánh cấp sáu tự bạo.Một vị Bán Thánh cấp một tự bạo Khí Hải, bạo phát ra năng lượng, cũng có khả năng giết chết một vị Bán Thánh cấp sáu.
Một vị Bán Thánh cấp sáu tự bạo, bạo phát ra lực lượng, tự nhiên càng thêm kinh người. Nếu cách gần, chỉ sợ Bán Thánh cấp chín cũng sẽ hồn phi phách tán.
Giờ phút này, Trương Nhược Trần cách quá gần, đã không cách nào ngăn cản Ô Tề Bán Thánh , cũng không cách nào rút đi.
Bởi vậy trong sát na đó, Trương Nhược Trần đồng thời phóng ra Lĩnh Vực Không Gian và Lĩnh Vực Thánh Hồn, quét ngang Thao Thiên Kiếm ra.Trận pháp nghiền nát, động phủ sụp đổ.
Sơn thể khổng lồ vỡ vụn hơn phân nửa, sụp đổ xuống phía dưới, phát ra tiếng oanh minh liên miên bất tuyệt, đại địa chấn động mãnh liệt, có bụi mù màu đen từ phía dưới dâng lên.
- Bá bá.
Cường giả Trấn Ngục Cổ Tộc lục tục ngo ngoe chạy tới.- Thiếu tộc trưởng hỏi rất hay, việc này còn không phải bởi vì Trương Nhược Trần.
- Trương Nhược Trần?
Sử Nhân nhíu nhíu mày, nhìn bốn phía, không có phát hiện tung tích của Trương Nhược Trần.
Hướng Chính Phong lộ ra cương trực công chính, chính khí nghiêm nghị nói:Phải biết trong Bắc Vọng Sơn ở lại hơn mười vị khách quý của Trấn Ngục Cổ Tộc. Chỉ sợ những khách quý kia đều dữ nhiều lành ít.
Thời điểm Sử Nhân chạy tới, cũng bị một màn trước mắt làm kinh ngạc. Bất quá tâm cảnh của hắn coi như trầm ổn, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hỏi:
- Hướng công tử, vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì?
Hướng Chính Phong hừ lạnh nói:- Không tốt.
Trương Nhược Trần mới vừa nhích tới gần, lại phát giác trong cơ thể Ô Tề Bán Thánh tràn ngập lực lượng hỗn loạn. Hơn nữa có từng đạo thánh quang màu đỏ như máu tràn ra.
Đó là dấu hiệu sắp tự bạo Khí Hải.
Rất hiển nhiên, Ô Tề Bán Thánh cũng là tinh tường, đã không cách nào đào tẩu, cho nên mới chuẩn bị cùng Trương Nhược Trần đồng quy vu tận.
- Trong Trấn Ngục Cổ Tộc có Bán Thánh Bất Tử Huyết tộc lẻn vào, hơn nữa còn không chỉ một vị.
- Ngay vừa rồi, Trương Nhược Trần và ba vị Bán Thánh Bất Tử Huyết tộc tiên thủ, tại Len vào động phủ của bổn tọa, muốn ám sát bổn tọa, cướp tấy Tru Thiên Kiếm.
Hướng Chính Phong nói, giống như nước Lanh rơi vào chảo đầu sôi, khiến cho tất cả tu sĩ của Trấn Ngục Cổ Tộc sôi trào.
- Quả nhiên không ngoài sở tieu của ta, thời điểm Trương Nhược Trần tiến vào Minh Vương Kiếm Trủng, ta đã nhìn ra hắn có vấn đề. - Thật quá phát rồ, cũng dám ở Minh Vương Kiếm Trủng ám sát một vị Trì Kiếm Nhân, sao lá gan của Trương Nhược Trần lớn như vậy?
- Đêm nay liên tiếp xuất hiện ba vị Bán Thánh Bất Tử Huyết tộc, như vậy trong Minh Vương Kiếm Trủng, còn có bao nhiêu Bất Tử Huyết tộc ẩn núp?
...
Trong hàng tu sĩ Vương gia, đi ra một nam tử tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lưng cõng một thanh thánh kiếm màu đen, nhìn về phía Bắc Vọng Sơn, hừ lạnh một tiếng:
- Trong Bắc Vọng Sơn có 14 vị khách quý của Trấn Ngục Cổ Tộc, nhưng hôm nay lại chết oan chết uổng, sớm biết như vậy, thì không nên mang Trương Nhược Trần về Minh Vương Kiếm Trủng, thật sự là một tai họa.
Thời điểm nói ra lời này, ánh mắt hắn còn nhìn thoáng qua Sử Nhân.
Lửa giận của mọi người lại thiêu đốt về phía Sử Nhân, trong lúc mơ hồ có chút trách cứ hắn.
Nếu không phải Sử Nhân mang Trương Nhược Trần vào Minh Vương Kiếm Trủng, thì sẽ không phát sinh chuyện đêm nay.