Chương 1823: Bảy Đại Cổ Giáo
Chương 1823: Bảy Đại Cổ Giáo
Hải Minh Pháp Vương và Cơ Thủy đứng ở trên vách đá, vừa rồi Lam Da và Trương Nhược Trần quyết đấu, bọn họ thấy rất rõ ràng.
Trong nội tâm Cơ Thủy chấn động nói:
- Cố Lâm Phong tại tu tuyện đến khiếu thứ sáu, uy tực của Thất Khiếu Huyết Minh Chưởng, đủ de đánh đồng với Thánh thuật, thật quá không thể tưởng tượng nổi. Cho tới nay đều có đồn đãi, luyện thành khiếu thứ năm của Thất Khiếu Huyết Minh Chưởng, đã là cực hạn của nhân loại.
Trừ khi là thiên kiêu của Bất Tử Huyết Tộc, bằng không căn bản không có khả năng mở khiếu thứ sáu.
Cố Lâm Phong dám vận dụng khiếu thứ sáu, thì chứng minh hắn không thể nào là người Bất Tử Huyết Tộc ẩn núp.
Hắn đến cùng đã nhận được kỳ ngộ gì, tại tu tuyện Thất Khiếu Huyết Minh Chuong tới trình độ cao như thế?
Đừng nói Cơ Thủy, mặc dù tà Hải Minh Pháp Vương cũng cảm thấy có chút khó tin.
Nếu Cố Lâm Phong thật dựa vào tực tượng của mình, mở ra khiếu thứ sáu, như vậy Hải Minh Pháp Vương không thể không cân nhắc tại giá trị của hắn? - Thật là một kinh hỉ không nhỏ, không uổng công lão phu tự mình ra mặt thương lượng với Tề Chân Tiên, cứu hắn ra ngoài.
Hai đạo quang toa từ trên vách đá bay xuống, ngưng tụ thành thân ảnh của Hải Minh Pháp Vương à Cơ Thủy.
Hải Minh Pháp Vương râu tóc tung bay, vỗ ra một chưởng.
Cách bảy tám trượng, một đạo chưởng lực hùng hậu hình thành từng vòng gợn sóng, đánh vào trên người Lam Dạ.Trong nội tâm Lam Dạ nghĩ, trong mắt hiện ra thần sắc mỉa mai.
- Ngươi mới tới U Tự Thiên Cung vài ngày, cánh đã cứng cáp rồi sao, không còn biết tôn trọng trưởng bối?
Lam Dạ hừ lạnh, lại nói:Trên vách đá vang lên một thanh âm già nua:
- Lam Dạ, ngươi thật to gan, còn không lập tức dừng tay.
- Bá bá.- Lam sư thúc, vừa rồi ngươi xuống tay, không khỏi quá độc ác đi?
Lam Dạ dù sao cũng là Bán Thánh cao cấp, tâm tình như bàn thạch, rất nhanh đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, vuốt vuốt song chưởng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ra tay ác sao? Vừa rồi ta ngay cả một thành lực lượng cũng không có dùng, bằng không ngươi há có thể còn đứng nói chuyện được?Trên mặt Hải Minh Pháp Vương lộ ra nụ cười thần bí, khẽ gật đầu, như làm ra quyết định nào đó.
Dưới vách núi.
Trương Nhược Trần lau khô vết máu ở khóe miệng, ánh mắt lộ ra hào quang kiên định, nhìn chằm chằm Lam Dạ nói:Trương Nhược Trần lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, Thần Tử chết không liên quan gì tới ta. Nếu Lam sư thúc không tin, như vậy ta chỉ có thể bẩm báo sư tổ, để lão nhân gia ra mặt bình phán.
- Lại muốn bẩm báo Hải Minh Pháp Vương, ngươi lại không biết, người muốn giáo huấn ngươi, chính là vị sư tổ kia.- Mặc dù Thần Tử chết không quan hệ gì tới ngươi, nhưng hôm nay bổn tọa cũng muốn giáo huấn ngươi, cho ngươi biết ở trước mặt trưởng bối, nên ăn nói như thế nào.
Hai tay Lam Dạ giãn ra, hình thành dáng vẻ hùng ưng giương cánh, trên lưng hắn lại thật ngưng kết ra một đôi cánh băng dài hơn mười trượng.
Ba đạo hàn khí quay chung quanh hai cánh, nhanh chóng lưu động.
Lam Dạ giống như bù nhìn hình người bay ra ngoài, đụng vào vách đá dựng đứng.
Âm... vách đá cứng rắn sụp đổ, đá vụn không ngừng Lin xuống. - Sư tôn... Nửa người của Lam Dạ bị đá vụn và băng tuyết phủ kín, tóc tán toan ngực tõm xuống. Lam Dạ không hiểu, rõ ràng là Hải Minh Pháp Vương bảo hắn ra tay giáo huấn Cố Lâm Phong. Hắn còn chưa ra tay, vì sao sư tôn lại giáo huấn hắn trước?
Hải Minh Pháp Vương hất ống tay áo, rất tức giận nói:
- Lam Dạ, ai cho phép ngươi tự chủ trương hạ thủ với sư điệt của mình nặng tay như vậy?
- Đệ tử... Đệ tử...
Lam Dạ không biết vì sao Hải Minh Pháp Vương đột nhiên cải biến chủ ý, nhưng có vài tời tự nhiên tà không thể nói.
Hắn gian nan bò tên, bụm tay ngực đau đớn muốn nứt, khom người nói: - Đệ tử chỉ là muốn thử dò xét tu vi của Cố sư điệt, không có ý gì khác.
- Hi vọng thật như ngươi nói, bằng không lão phu sẽ không tha cho ngươi.
Hải Minh Pháp Vương hừ lạnh một tiếng, lộ ra bộ dáng cực kỳ tức giận, quát lớn một tiếng:
- Còn không tập tức xin tỗi su điệt của ngươi? Mặc dù trong nội tâm Lam Dạ không cam tòng, tại không dám cãi tời Hải Minh Pháp Vương. -Su điệt, việc này đích thật tà sư thúc có tỗi, hi vọng ngươi không nên để ở trong tòng. Lam Dạ tận lực dùng ngữ khí nhu hòa xin lỗi Trương Nhược Trần.
Chỉ có điều sâu trong ánh mắt của hắn, lại có oán hận thật lớn, không biết là oán hận Trương Nhược Trần, hay oán hận Hải Minh Pháp Vương.
Nếu không phải Trương Nhược Trần biết Hải Minh Pháp Vương vẫn ở phụ cận, chỉ sợ sẽ tin tưởng Hải Minh Pháp Vương là đang bảo vệ hắn.
Một cái hát mặt đỏ, một cái hát mặt đen, có chút ý tứ.
Trương Nhược Trần vẫn mang theo thần sắc không vui nói:
- Dù sao Lam sư thúc cũng là trưởng bối, vãn bối làm sao dám giận? Ha ha.
Hải Minh Pháp Vương phất tay, ý bảo Lam Dạ lui xuống.
Hải Minh Pháp Vương đi về phía Trương Nhược Trần, trên mặt già nua hiện ra nụ cười vui vẻ hỏi:
- Lâm Phong, ngươi tu luyện Thất Khiếu Huyết Minh Chưởng tới khiếu thứ sáu?