Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update 2024)

Chương 1934 - Chương 1954: Xem Tận Nhà Nhà Đốt Đèn

Chương 1954: Xem Tận Nhà Nhà Đốt Đèn Chương 1954: Xem Tận Nhà Nhà Đốt Đèn
Hoàng Yên Trần như chim non nép vào người, khuôn mặt tựa vào tồng ngực của Trương Nhược Trần nói:

- Ở đây thật yên tĩnh, cảnh sắc xinh đẹp, nếu có thể một mực bảo trì không thay đổi, sẽ tốt biết bao? - Tám trăm năm trước, ta đã từng nghĩ như vậy. Ánh mắt của Trương Nhược Trần trở nên sắc bén, lại nói:

- Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Muốn tìm một phần yên lặng, nói dễ vậy sao?

- Đúng vậy!

Hoàng Yên Trần nhẹ gật đầu, cặp môi do mọng nhẹ nhàng giật giật nói:

- Đông Vực Vong Linh, Nam Vực Tử Thiền Giáo, Bắc Vực Bất Tử Huyết Tộc, toàn bộ Côn Luân giới đã sắp đại toạn, ai cũng khó có khả năng chỉ to thân mình.

- Phu quân, thiếp cảm thấy chàng nên gọi bộ hạ cũ trở về, trước tổ kiến một tông phái, trở thành Vương giả cắt cứ một phương. Đợi đến túc thời cơ chín mùi, tại cướp tấy thiên hạ của Nữ Hoàng, trùng kiến Thánh Minh Đế Quốc. Trương Nhược Trần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Yên Trần, lắc đầu cười nói:

- Đã qua tám trăm năm, mặc dù còn có bộ hạ cũ trung tâm với Thánh Minh Đế Quốc, nhưng hạng người lòng dạ khó lường lại càng nhiều.

- Dùng tu vi của ta bây giờ, còn trấn không được bọn hắn. Một khi triệu hồi bộ hạ cũ, chỉ sợ sẽ bị người lợi dụng, làm ra sự tình khống chế thiên tử lệnh chư hầu. Cho nên giai đoạn hiện tại, chuyện ta cần làm nhất, là tăng lên tu vi của mình.

- Chỉ cần thực lực bản thân đủ cường đại, mặc dù không có thân phận Thánh Minh Hoàng thái tử, cũng sẽ có rất nhiều người chủ động đầu nhập vào.
Có một số việc, nên đi đối mặt, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

- Đi chỗ nào?

Hoàng Yên Trần còn buồn ngủ hỏi.
Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần không đàm luận đại sự thiên hạ nữa, mà nói những kỹ niệm lúc trước...

Đồng thời Trương Nhược Trần cũng hỏi thăm mẫu thân, biết mẹ vẫn mạnh khỏe, tự nhiên cũng yên lòng hơn rất nhiều.

Cảnh ban đêm càng ngày càng sâu, bông tuyết trên bầu trời càng rơi càng lớn.
Trương Nhược Trần tin tưởng vững chắc, chỉ có thực lực bản thân cường đại, mới thật sự là cường đại.

Mượn nhờ ngoại lực, cuối cùng sẽ có rất nhiều tai hoạ ngầm.

Trương Nhược Trần rất ít cùng người thổ lộ tiếng lòng, nhưng tối nay lại là thời gian đặc thù, bên người còn là thê tử, nên mới nói hơi nhiều.
Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần uống một bầu rượu, lẫn nhau dựa sát vào, trao nhau nụ hôn say đắm mà đã lâu rồi chưa từng làm, đều không cảm thấy rét lạnh, ngược lại có cảm giác ôn hòa nói không nên lời.

Thời điểm nửa tỉnh nửa say, trong đầu Trương Nhược Trần hiện ra thân ảnh của Khổng Lan Du.

Tối nay là giao thừa, nàng vẫn còn ở Hoàng lăng sao? Nàng có phải vẫn một người hay không? Nàng có phải cũng rất cô độc tịch mịch hay không?
- Yên Trần, ta mang nàng đi một chỗ.

Trương Nhược Trần ôm Hoàng Yên Trần nửa ngủ nửa tỉnh lên, đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Hoàng lăng.

Vô luận Khổng Lan Du đối với hắn như thế nào, cuối cùng là biểu muội của hắn, làm biểu ca, chẳng lẽ không thể lòng mang bao dung một ít sao?


Giờ phút này trên người nàng không có chút lạnh giá, ngược lại như một thiếu nữ hơn mười tuổi, mơ hồ đi theo sau lưng Trương Nhược Trần.

- Đi với ta, nàng tự nhiên sẽ minh bạch.

Trương Nhược Trần nói.

Xuống dưới tháp, Trương Nhược Trần ngửi được mùi thịt, toại mùi thơm này, quả thực đã siêu việt mùi thơm cực hạn của đồ ăn, - Đùng đùng.

Cách đó không xa, có một đống lửa to lớn, Thanh Mặc đang nướng một con man cầm dài hơn 7m.

Thịt man cầm đã bị nướng đến vàng óng, phát ra mùi thơm bao phủ cả Khổng Nhạc Sơn.

Thôn Tượng Thố và Ma Viên nào còn có một tia sát khí của man thú, quả thực giống như hai con mèo thèm ăn, ghé vào sau tưng Thanh Mặc, trong miệng không ngừng chảy ra nước miếng.

- Thanh Mặc tỷ tỷ, còn bao tâu nữa mới chín?

Thôn Tượng Thố chờ đã sắp nổi điên, hai mắt đều tà tơ máu, móng vuốt không ngừng cào mặt đất. Ma Viên cũng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Thanh Mặc.

Thanh Mặc có chút giận dỗi nói:

- Sao các ngươi tham ăn như vậy, đã ăn hết bốn con man cầm, còn không có ăn no sao? Đặc biệt là ngươi, Oa Oa, thân thể ngươi mới bao lớn, sao có thể ăn nhiều thịt như vậy?

Thôn Tượng Thố dùng khuôn mặt mập mạp, cọ cọ fấy Thanh Mặc nói:

- Ai bảo Thanh Mặc tỷ tỷ nướng thịt ăn ngon như vậy? Tay nghề của Hắc gia và Trần gia, so với tỷ kém cách xa vạn dặm.

Thanh Mặc gõ đầu Thôn Tượng Thố một cái: - Tốt rồi! Đã chín, có thể ăn!

Trương Nhược Trần đi tới, chuẩn bị nếm thử thịt Thanh Mặc nướng.

Bởi vì mùi thịt kia có sức hấp dẫn rất kinh người, mặc dù Trương Nhược Trần sớm đã đạt tới tích cốc, nhưng vẫn nhịn không được muốn ăn một miếng.

Nhưng Loi của Thanh Mặc vừa mới rơi xuống, Thôn Tượng Thố và Ma Viên đã nhào tới, tật tung cả đống tửa.

Chúng tranh đoạt tẫn nhau, ăn như hổ đói, trong chốc tát ngay cả xương cốt cũng không còn. Thôn Tượng Thố ợ một cái, VÕ VÔ cái bụng tròn vo nói: - Thanh Mặc tỷ tỷ quả thực là có một đôi diệu thủ, nướng ra thịt, không chỉ ăn ngon, hơn nữa thịt kia còn như linh đan diệu dược, có thể tăng lên tu vi.

Thanh Mặc chịu không được bộ dáng buồn cười của Thôn Tượng Thố, che miệng cười cười, đột nhiên trông thấy Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần, vì vậy lập tức khom mình hành lễ:

- Bái kiến quận chúa, bái kiến Trương công tử.

Thôn Tượng Thố và Ma Viên lo lắng Trương Nhược Trần trách cứ, lập tức thẳng tắp cái eo, lộ ra bộ dạng hung hãn khiếp người, bắt đầu dò xét Khổng Nhạc Sơn.

- Trần gia bảo ta đến tuần sơn, tuần hết đông sơn lại đến tây sơn.

Thôn Tượng Thố một bên dò xét, một bên thét to.

Trương Nhược Trần lắc đầu, thở dài một tiếng, cảm thấy Thôn Tượng Thố và Ma Viên đã bị Tiểu Hắc ảnh hưởng rất lớn, càng ngày càng không đáng tin cậy.

Cuối cùng Trương Nhược Trần không nỡ trách cứ chúng, mang theo Hoàng Yên Trần, Thanh Mặc, Thôn Tượng Thố, Ma Viên đi ra Khổng Nhạc Sơn, bước về phía Hoàng lăng.

Bình Luận (0)
Comment