Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update 2024)

Chương 2088 - Chương 2108: Thu Hoạch

Chương 2108: Thu Hoạch Chương 2108: Thu Hoạch
- Còn có một viên Thanh Bích Huyết Châu ở nơi nào?

Thi Hoàng tầm bầm fầu bầu, ngẩng đầu tên, nhìn về phía ngoài thành, sau đó duỗi ra một bàn tay. Ngoài thành, Bạch Lê công chúa, Tôn Đại Địa, Nhị Tư Không, đang cùng tu sĩ Dưỡng Quỷ Cổ Tộc chiến đấu, đánh cho khó chia trên dưới. Sở dĩ Bạch Lê công chúa ra tay, là bởi vì Dưỡng Quỷ Cổ Tộc giết chóc quá tàn nhẫn chọc giận nàng, chuẩn bị cho giáo huấn đối phương.

Dựa vào lực lượng của ba đại cao thủ, vậy mà chặn đường một Cổ Tộc, khiến cho bọn hắn không cách nào thoát thân.

- Rầm rầm.

Trên chiến trường, một viên Bích Huyết Châu từ trong cơ thể Phong Ngân Thiền bay ra, xuyên qua tường thành, rơi vào trong tay Thi Hoàng.

Cho đến túc này, tu sĩ ngoài thành mới cảm giác đến Thi Hoàng phát ra khí tức cường đại.

Khí tức kia thật quá khiếp người, ngay cả Chuẩn Thánh cũng cảm giác sợ hãi. - Xảy ra chuyện gì?

- Rốt cục cũng đủ!

Thi Hoàng nắm hai viên Bích Huyết Châu, sau đó nhấn vào trong hốc mắt.
Bạch Lê công chúa nhìn về phía cổ thành, sau đó bứt ra, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai Bộ, trước Tôn Đại Địa và Nhị Tư Không một bước đi vào khu vực trung tâm cổ thành.

- Rốt cuộc là ai phát ra khí tức, sao lại đáng sợ như thế?
Tôn Đại Địa vừa mới xông vào thành, toàn thân đã nổi da gà.

Một cỗ hàn khí bay thẳng cái ót, còn chưa nhìn thấy Thi Hoàng, hắn đã có một loại xúc động muốn quay người đào tẩu.
Tôn Đại Địa và Nhị Tư Không ý thức được trong thành phát sinh đại sự, vì vậy không có chặn đường tu sĩ Dưỡng Quỷ Cổ Tộc nữa.

Bọn hắn hóa thành lưu quang, nhanh chóng phóng vào trong thành.
Bích Huyết Châu hoàn toàn dung hợp với ánh mắt.

Hai đồng tử của hắn càng thêm sáng chói, giống như hai viên phỉ thủy màu xanh tràn ngập linh tính.
- Địch nhân càng đáng sợ, chúng ta càng phải chạy trở về, chỉ dựa vào mấy người sư thúc, chỉ sợ còn không ứng phó được.

Nhị Tư Không kéo Tôn Đại Địa, một đường đi về phía trước, hai người tới cách Thi Hoàng trăm trượng mới dừng bước lại.


Nhưng Trương Nhược Trần lại biết, hai mắt của Thi Hoàng cực kỳ nguy hiểm, có thể bộc phát ra lực lượng giết chết Thánh Giả hạ phẩm.

Thi Hoàng nhìn Trương Nhược Trần, khẽ gật đầu nói:

- Tuy bản hoàng một mực dừng tại ở trong Bích Huyết Châu, nhưng vẫn nghe qua tên của ngươi. Tu Di Thánh Tăng chọn ngươi Lam truyền nhân của hắn, nói rõ hắn cảm thấy ngươi có thể thay thay hắn tiếp tục chấp chưởng trật tự thời gian và không gian của Côn Luân giới.

- Thi Hoàng bái kiến Tu Di Thánh Tăng? Trương Nhược Trần cũng không yếu thế, cùng Thi Hoàng đối mặt, trong ánh mắt ẩn chứa khí thế sắc bén.

- Từng gặp một lần.

Thi Hoàng lại nói:

- Hôm nay, bản hoàng nể mặt Tu Di Thánh Tăng, sẽ không tàm khó dễ các ngươi.

Mặc dù Thi Hoàng nói như vậy, nhưng Trương Nhược Trần không có buông tong cảnh giác, thánh khí trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn, đề phòng đối phương đột nhiên ra tay.

Thi Hoàng tộ ra khí khái hào hùng, ống tay áo bồng bềnh, bước đi về phía cửa thành. Tu sĩ Cản Thi Cổ Tộc lâm vào bối rối, thấp thỏm lo âu.

Một khi Thi Hoàng ly khai, bọn hắn chẳng phải chỉ có thể mặc cho Trương Nhược Trần xâm lược?

- Thi Hoàng đại nhân, xin mang chúng ta ly khai.

Một vị Chuẩn Thánh của Can Thi Cổ Tộc cầu xin.

Thi Hoàng hiển nhiên tà có chuyện rất trọng yếu phải đi tàm, không có tính toán mang tu sĩ Cản Thi Cổ Tộc theo, cũng không quay đầu tại, chỉ nói một câu:

- Trương Nhược Trần, tìm chỗ khoan dung mà độ tượng, thả bọn họ một con đường sống, sau này gặp mặt tần nữa, chúng ta không đến mức sinh tử tương hướng. Thanh âm kia càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, thân hình Thi Hoàng đã biến mất không thấy gì nữa.

Cho đến lúc này, Tiểu Hắc mới thở ra một hơi, như được đại xá nói:

- Ta hoài nghi vị Thi Hoàng kia không phải thật muốn buông tha chúng ta, mà vì hắn vừa mới đạt được tân sinh, không có mười phần nắm chắc chém giết toàn bộ chúng ta.

Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu nói: - Biết nhưng không nói, một khi nói phá, chúng ta cũng chỉ có thể tiêu chết đánh với hắn. Không hề nghỉ ngờ, thực tực của Thi Hoàng đã đạt tới cấp bậc cường giả siêu nhất đăng. Nhưng đám người Trương Nhược Trần lại không phải quả hồng mềm, không có dễ dàng bóp chết như vậy.

Trương Nhược Trần, Tiểu Hắc, Bạch Lê công chúa, Đại Tư Không và Nhị Tư Không liên thủ cũng là cường giả nhất đẳng.

Đội hình cường đại như thế, mặc dù Thi Hoàng đạt tới tình trạng cường giả siêu nhất đẳng, song phương đấu với nhau, ai chết còn chưa biết đâu.

Thi Hoàng cũng không ngốc, đã cho đợi bảy vạn năm, thật vất vả đạt được tân sinh, nghênh đón thế thứ hai, tàm sao có thể Lam sự tình không có nắm chắc?

Trương Nhược Trần cũng không muốn dốc sức tiều mạng với Thi Hoàng, bởi vì một khi sinh tử đại chiến, mặc dù bọn hắn có thể trấn áp Thi Hoàng, chỉ sợ cũng phải tổn thất thảm trọng, hơn phân nửa người đoán chừng sẽ vẫn tạc.

Tổn thất như vậy, Trương Nhược Trần chịu không nỗi. Song phương không muốn chiến, cũng cảm thấy không có tất yếu chiến đấu.

Đại Tư Không chà xát hai tay nói:

- Thiên Mệnh Đại Đế đã chết bảy vạn năm, vậy mà sống lại, muốn sống thế thứ hai. Thời đại này càng ngày càng quỷ dị, thật sự như sư tôn nói, thịnh cực tất suy, sau đại thời đại, nhất định là đại kiếp nạn?

Thi Hoàng ở kiếp trước, chính là Thiên Mệnh Đại Đế bảy vạn năm trước, Nhân tộc đệ nhất đế sau Trung Cổ.

Bình Luận (0)
Comment