Chương 3086: Lúc Tờ Mờ Sáng
Chương 3086: Lúc Tờ Mờ Sáng
Âm Dương Điện.
Thương Tử Hành sống tưng thắng tắp, chắp hai tay sau tưng, đôi tròng mắt màu bạc nhìn đồ văn Chân Lý Chi Đạo, cả người không nhúc nhích đã đứng thăng năm ngày năm đêm, phảng phất như hóa thành thạch điêu.
Rốt cục, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện ra dáng tươi cười: - Không hổ là Nguyệt Thần, không phải Thần Linh khác có thể so sánh, lưu lại đồ văn Chân Lý Chi Đạo rất bất phàm, ta mới tìm hiểu mấy ngày, lại được lợi rất nhiều.
- Hoa...
Thân hình Vong Khư lóe lên, giống như quỷ ảnh xuất hiện ở cách Thương Tử Hành không xa, cười nói:
- Chiêu kia của ngươi, tựa hồ không có tác dụng, Trương Nhược Trần vẫn rất thông minh, căn bản không mắc từa.
Nghe tiếng, Thương Tử Hành quay đầu, nhìn Vong Khư cười nói:
- Một chiêu này, đối với người khác thật không nhất định hữu dụng. Nhưng đối với Trương Nhược Trần, tại nhất định hữu dụng. Vong Khư nói:
Chó, là Lân Ma Khuyển của Hắc Ma giới.
Lân Ma Khuyển lông dài màu đỏ, có ba cái đầu, thân thể khổng lồ như một phòng ốc.
Nó bị dắt đến bên ngoài Âm Dương Điện, buộc ở trên một cây đồng trụ, ba cặp mắt nhìn chăm chú mấy cái đầu lâu, lộ ra cực kỳ hưng phấn, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng chó sủa.Vong Khư nói:
- Nếu hắn biết Âm Dương Điện là một cái bẫy, chẳng phải vẫn sẽ không hiện thân?
Thương Tử Hành đi tới, vỗ vỗ bả vai của Vong Khư, cười nói:Cơ hồ là trong một đêm, tin tức truyền khắp Thiên Đô Thánh Thị.
Tu sĩ của các đại thế giới, phần lớn đều đã nghe ngóng rõ ràng chuyện gì xảy ra, biết bên ngoài Âm Dương Điện treo những đầu người kia, có quan hệ lớn lao tới Trương Nhược Trần gần nhất uy danh chính thịnh.
Đương nhiên, có rất ít tu sĩ biết, người điều khiển hết thảy thật ra là Thương Tử Hành.- Thế nhưng thánh hồn của 17 vị Thánh Giả kia, bị Đả Hồn Tiên ngày đêm quất, đã sắp muốn hồn phi phách tán, nhưng Trương Nhược Trần căn bản không có hiện thân.
- Thật sao?
Thương Tử Hành cười lắc đầu nói:- Hắn không hiện thân, liền buộc hắn hiện thân. Mộc Phách Nữ, thả tin tức ra, buổi trưa bốn khắc ngày mai, lấy 17 cái đầu lâu xuống... Cho chó ăn.
- Vâng.
Một nữ tử xinh đẹp lĩnh mệnh rời đi.Bọn hắn chỉ cho rằng, đây là thủ đoạn mà Âm Dương Điện dùng đối phó với Trương Nhược Trần.
Những tu sĩ có thù với Âm Dương Điện kia, toàn bộ đều mong đợi, hi vọng Trương Nhược Trần có thể sớm xuất hiện, tốt nhất có thể một mẻ hốt gọn tu sĩ Tà Đạo bên trong.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều tu sĩ đang âm thầm thở dài.- Ta nhìn chưa hẳn. Trương Nhược Trần rất có thể ngay ở phụ cận Âm Dương Điện, nhìn chằm chằm những người kia ngày đêm gào thảm.
- Chỉ là hắn vẫn luôn khắc chế mình, như một hung lang tiềm ẩn ở trong bóng đêm, đã giận không thể nuốt, nhưng lại không thể không vùi móng vuốt vào trong đất, để cho mình tỉnh táo. Bởi vì hắn biết, một khi tới gần Âm Dương Điện, chính là rơi vào bẫy rập của thợ săn, sẽ chết không nơi táng thân.
- Mà ta, chính là vị thợ săn để hắn hoảng sợ, để hắn sợ hãi, để hắn không dám hiện thân kia.
- Quảng Hàn giới thật vất vả bồi dưỡng được một vị thiên kiêu, chỉ sợ còn chưa trưởng thành, liền vẫn lạc ở trong Âm Dương Điện.
- Những cường giả Tà Đạo kia của Âm Dương Điện, thật ra tà cực kỳ sợ hãi, cho nên mới sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy, bức Trương Nhược Trần hiện thân.
- Hi vọng Trương Nhược Trần đừng trúng kế, dù sao song quyền nan địch tứ thủ.
- Hiện tại nhịn xuống một hơi, đợi tương tai tu vi đạt tới cực hạn dưới Đại Thánh cảnh, tấy thực tực của Trương Nhược Trần, chưa hẳn không diệt được Âm Dương Điện. Chỉ sợ Trương Nhược Trần tuổi trẻ, tàm ra chuyện vọng động. ...
Kỳ thật, Thiên Đình giới vẫn có rất nhiều tu sĩ đồng tình Côn Lôn giới và Quảng Hàn giới.
Đương nhiên đây là một thế giới lực lượng vi tôn, lợi ích làm trọng, đồng tình là một chuyện, nhưng bọn hắn cũng không muốn gây phiền toái cho mình, càng không muốn rước lấy mầm tai vạ cho đại thế giới của mình.
Giống Kỷ Phạm Tâm, có thể ở một mức độ nào đó, âm thầm ra tay giúp Trương Nhược Trần, đã tà cực kỳ không dk dàng.
Trương Nhược Trần xuất quan, từ trong miệng Lăng Phi Vũ nghe được tin tức này.
Chỉ bất quá Trương Nhược Trần tại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, ngược tại dùng ánh mắt trầm ngưng nhìn Lăng Phi Vũ, thật Lau không nói. - Ngươi nhìn ta làm gì?
Lăng Phi Vũ cảm thấy ánh mắt của Trương Nhược Trần rất dị dạng, bất quá không có suy nghĩ nhiều, trong lòng một mực suy nghĩ sự tình tiến đánh Âm Dương Điện, nói:
- Đến cùng là ngươi đến chế định phương án tiến đánh, hay ta đến chế định? Nếu ngươi chưa nghĩ tới, liền nghe ta.
- Bộ thứ nhất phương án, do ta đi xung phong, hấp dẫn tực chú ý của Âm Dương Điện, đồng thời đi dò xét sát chiêu và bẫy rập mà bọn hắn bố trí.
- Nếu như bọn hắn bố trí quá nghiêm mật, hoặc ta không cẩn thận chết ở trong tay bọn họ, ngươi cũng đừng đi nữa, tập tức rời Thiên Đô Thánh Thị.
- Nếu như bọn hắn bố trí có (ỗ thủng, ngươi tập tức vận dụng tực tượng không gian, tấy đi 17 cái đầu (âu treo ở trên cửa, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất rút đi, ta đến đoạn hậu. - Bộ phương án thứ hai, chúng ta cùng một chỗ hành động, bất quá vẫn phải là ta ở ngoài sáng, ngươi ở trong tối. Nhiệm vụ chủ yếu của ngươi, chính là cứu đi 17 thánh hồn kia...
Trương Nhược Trần một mực lẳng lặng nhìn Lăng Phi Vũ, nghe kế hoạch của nàng.
Bất quá, Lăng Phi Vũ nói ra mấy phương án, toàn bộ đều lấy cứu những thánh hồn kia làm mục đích, căn bản không có nghĩ tới muốn tiêu diệt chư tà trong Âm Dương Điện.
Co tenang cảm thấy, đó ta chuyện không có khả năng.
Lại hoặc tà nàng cho rằng, giai đoạn hiện tại Trương Nhược Trần căn bản không cần thiết tàm như vậy, quá nguy hiểm!
Đột nhiên, Trương Nhược Trần đánh gãy Lăng Phi Vũ, nói: - Đưa ta Lưu Ly Phong Thiên Tráo.
- Làm gì?
Lăng Phi Vũ hỏi.
- Ta cho rằng, do ta đi chủ công tốt hơn, mà ngươi chỉ cần tiếp ứng ta là được.