Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update 2024)

Chương 3094 - Chương 3114: Ân Uy Tịnh Thi

Chương 3114: Ân Uy Tịnh Thi Chương 3114: Ân Uy Tịnh Thi
Vũ Văn Tĩnh tỉnh thông một toai bfthuat tính thần tực, cho dù ở đưới hoàn cảnh Chúng Sinh Bình Đắng, cũng nghe được Nữ Thánh Vương kia truyền âm cho Trương Nhược Trần.

Thế tà một ánh mắt khiếp người nhìn về phía Nữ Thánh Vương.

- Âm ầm. Vị Nữ Thánh Vương kia giống như bị điện giật, toàn thân run lên mãnh liệt, liên tiếp lùi về phía sau ba bước. Tựa hồ là tinh thần lực bị thương nghiêm trọng, ánh mắt của nàng trở nên uể oải suy sụp, vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm.

Vũ Văn Tĩnh chỉ là đang cảnh cáo đối phương, không có tiếp tục xuất thủ.

- Thật đúng là bá đạo. Bất quá thực lực của người này, đúng là rất cường đại, tạo nghệ ở trên võ đạo và tinh thần lực đều rất cao.

Trương Nhược Trần bất động thanh sắc nói: - Ta muốn hỏi một câu, đây tà ý của Chân Lý Thần Điện, hay ý của các hạ? Vũ Văn Tĩnh nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần một chút, nói: - Ta chỉ là cho ngươi một đề nghị, dù sao hôm nay người chết đã đủ nhiều, lại tạo giết chóc, sợ rằng sẽ kết xuống thù hận càng lớn.

Vũ Văn Tĩnh có chút không yên lòng, trong lòng thầm nghĩ:

- Thông tri hai gia hỏa kia của Hắc Ma giới và Vạn Tà giới một tiếng, để bọn hắn đi ra cảnh cáo Trương Nhược Trần một chút.

Hắc Ma giới và Vạn Tà giới cũng có tu sĩ bái nhập Chân Lý Thiên Vực, đồng thời trong đó có hai nhân vật lợi hại, đã trở thành đệ tử thần truyền.

Theo Vũ Văn Tĩnh, đối mặt ba vị đệ tử thần truyền cảnh cáo, Trương Nhược Trần phải biết nắm chắc phân tấc, xem xét thời thế như thế nào.
Nghe nói như thế, Trương Nhược Trần cảm giác có chút buồn cười.

Hôm nay hắn đã giết chết rất nhiều tu sĩ của tam đại thế giới, chẳng lẽ còn sợ kết xuống thù hận càng lớn?

Sự tình thả hổ về rừng, Trương Nhược Trần sẽ không làm.

Bất quá...
Cách đó không xa, một sinh linh nửa bước Thánh Vương thân hình lóe lên, vọt tới bên cạnh một thi thể tu sĩ Tà Đạo, ở trên thi thể tìm tòi, tìm được một túi trữ vật, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên.

- Thật có người dám đục nước béo cò.

Ánh mắt của Trương Nhược Trần phát lạnh, thân hình biến mất tại chỗ, xuất hiện ở bên cạnh vị nửa bước Thánh Vương kia, một chưởng vỗ xuống

- Ngao!
Chờ cứu tu sĩ của ba giới ra, lại chậm chậm trừng trị hắn.

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm bóng lưng Vũ Văn Tĩnh rời đi, trong mắt lóe lên ý cười.

- Thực lực của Vũ Văn Tĩnh này rất đáng sợ, đáng tiếc quá tự phụ, cũng quá không coi ai ra gì. Trước dùng kế hoãn binh ổn định hắn lại nói.

Người báo thù ở đây đều thấp thỏm lo âu, trong đó lại có mấy tu sĩ đến khuyên Trương Nhược Trần lập tức xử quyết những tu sĩ Tà Đạo kia, nhưng đều bị Trương Nhược Trần qua loa tắc trách trở về.
Hiện tại không phải thời cơ giết những tu sĩ Tà Đạo kia.

Trương Nhược Trần cố ý lộ ra vẻ trầm tư, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tiểu Hắc và Ma Âm, nói:

- Trước nhốt những tu sĩ Tà Đạo này vào Cực Lạc địa cung, ta lại cân nhắc mấy ngày, rồi quyết định xử trí bọn hắn như thế nào.

Trên mặt Vũ Văn Tĩnh hiện ra nụ cười hài lòng, ngữ khí hơi uy hiếp:
- Người thức thời mới là tuấn kiệt. Hi vọng ngươi không nên làm ra quyết định sai lầm, hại người lại hại mình.

Nói xong lời này, Vũ Văn Tĩnh chắp hai tay sau lưng, rời Nguyệt Thần đạo tràng.

Theo Vũ Văn Tĩnh, nếu hôm nay Trương Nhược Trần không giết những tu sĩ Tà Đạo kia, chờ Trương Nhược Trần suy nghĩ rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, khẳng định sẽ ngoan ngoãn dựa theo đề nghị của hắn đi làm.

- Trương Nhược Trần này có chút lỗ mãng, chuyện vọng động gì cũng làm ra được, còn phải gõ hắn mới được.


Tiếng long ngâm điếc tai truyền ra.

Vị sinh tỉnh nửa bước Thánh Vương kia, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, muốn xuất thủ ngăn cản. Chưởng tực của Trương Nhược Trần mạnh mẽ cỡ nào, trên bàn tay tản mát ra kim mang vạn trượng, đánh cho hắn bay ra ngoài.

Trên người Trương Nhược Trần bộc phát ra thánh uy cường đại, cất giọng nói: - Nơi này là Nguyệt Thần đạo tràng, một ngọn cây cọng cỏ đều thuộc về Quảng Hàn giới, đừng ép ta giết người.

Tu sĩ ở đây số lượng đông đảo, lại không phải đến từ một thế giới, như năm bè bảy mảng. Coi như trong lòng có tham niệm, nhưng ai cũng không dám làm cái thứ nhất xuất thủ với Trương Nhược Trần.

Huống chi lúc trước Trương Nhược Trần liên tiếp đánh chết hơn mười tu sĩ Âm Dương Điện, thậm chí Liên Hậu liên thủ với Diễm Vương cũng không làm gì được hắn, ai dám đoạt thức ăn trước miệng cọp?

Trương Nhược Trần nhanh chân đi về phía vị nửa bước Thánh Vương kia.

Trong mắt vị nửa bước Thánh Vương kia tộ ra thần sắc hoảng sợ, thật có chút sợ hãi Trương Nhược Trần ra tay giết hắn. Hắn vội vàng bò tên, đuỗi ra hai tay, chủ động trình túi trữ vật tên nói:

- Nhược Trần công tử... Đây tà... Đây tà túi trữ vật của ngươi. - Đương nhiên là của ta.

Trương Nhược Trần một tay lấy túi trữ vật lại.

Vị nửa bước Thánh Vương kia thấy Trương Nhược Trần không có ra tay giết hắn, âm thầm thở dài một hơi, ngăn chặn thương thế, quay người trốn ra Nguyệt Thần đạo tràng.

Trương Nhược Trần không có truy sát, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta Chân Lý Thiên Vực mới hai tháng, giết gần trăm vị cường giả. Xem ra đã hù sợ không ít tu sĩ, trong mắt bọn họ, chỉ sợ ta không khác ma đầu sát nhân.

Ở một số thời khắc, để cho người khác sợ ngươi cũng là một chuyện tốt, có thể tránh đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Dù sao Âm Dương Điện đã bị diệt, trong đó một chút tu sĩ không dám trêu chọc Trương Nhược Trần, vì vậy lặng lẽ lui ra ngoài, rời Nguyệt Thần đạo tràng.

Có cái thứ nhất rút đi, liền có cái thứ hai, cái thứ ba...

Bình Luận (0)
Comment