Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update 2024)

Chương 3175 - Chương 3195: Viễn Cổ Hung Vật

Chương 3195: Viễn Cổ Hung Vật Chương 3195: Viễn Cổ Hung Vật
Mộc Linh Hi bị thương rất nặng, thánh khí trong cơ thể hỗn toạn tưng bừng, Trương Nhược Trần cho nàng ăn một viên thánh đan chữa thương, sau đó ôm (ấy nàng, đang muốn giúp nàng tuyện

hóa thánh đan.

Trong cung điện, trong vùng khí vụ màu tím xanh kia, vang tên tiếng bước chân hùng hậu.

Tiếng bước chân rất nhẹ, thế nhưng khi thanh âm kia truyền tới, tại khiến cho mặt đất chấn động, Lay tu vi của Trương Nhược Trần, tại không cách nào đứng vững được. Đồng thời tạng phủ của Trương Nhược Trần đau đớn kịch liệt, như muốn bị cỗ lực lượng kia chấn vỡ.

Nửa bộ thi thể từ trong khí vụ màu tím xanh đi ra.

Thân thể của nó, cũng không biết bị lưỡi dao gì chặt đứt, chỉ còn lại có hai cái chân, một cái tay phải, không có đầu, cũng không có nửa thân thể bên trái.

Thế nhưng chính ta nửa bộ thi thể này, tại tạo thành cho Trương Nhược Trần áp tực vô biên, trái tim co rút, thân thể run ten, toàn thân không thể động đậy.

Nửa bộ thi thể tản mát ra thánh quang sáng chói, thi thể không có vẻ rửa nát, bạo phát ra thánh uy mạnh mẽ hơn Trương Nhược Trần không biết bao nhiêu tần, chỉ sợ động một ngón tay, tiền có thể trấn sát hắn.

Bất quá phật châu trên người Trương Nhược Trần phát huy tác dụng, hoàn toàn ẩn tàng khí tức trên người hắn, nửa bộ thi thể kia giống như căn bản dò xét không đến. - Nó không có con mắt, không nhìn thấy ta.

- Hô.

Trương Nhược Trần thở ra một hơi thật dài, quay đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy rất nhiều xác thối vây quanh ở bên ngoài đạo quán, không ngừng gào thét, nhưng không dám xông tới, giống như kiêng kị cái gì. Bao quát nửa bộ thi thể kia cũng không ngoại lệ.
Trong đó một bộ xác thối phát hiện Trương Nhược Trần, con mắt nhìn chằm chằm hắn, trong miệng phát ra tiếng gào thét.

Trương Nhược Trần đang muốn ôm lấy Mộc Linh Hi thoát đi nơi đây, lại trông thấy chỗ lối ra, đứng mấy chục bộ xác thối, mỗi một cái đều khí tức cường đại, có thể so với Thánh Vương, căn bản không có khả năng xông qua được.

Nửa bộ thi thể không có vẻ rửa nát kia cũng phát giác được khí tức của Trương Nhược Trần, chuyển bước đối diện hắn.
Trương Nhược Trần phá tan đại môn đạo quán, bước vào.

- Ầm ầm.

Thánh Cốt Trường Mâu bay đến vị trí đại môn của đạo quán, trong đạo quán lập tức tuôn ra ánh sáng màu tím, ngăn trở lấy nó. Thẳng đến lực lượng trên Thánh Cốt Trường Mâu hoàn toàn biến mất, mới loảng xoảng rơi trên mặt đất.
Trương Nhược Trần thở dài một hơi.

Ngay sau đó, trước mắt Trương Nhược Trần phát sinh sự tình càng quỷ dị hơn.

Dưới Cổ Thánh Thụ, từng bộ xác thối đột nhiên hiện ra, ban đầu chỉ có mười mấy bộ, tiếp theo là mấy chục bộ, mấy trăm bộ... trong hốc mắt của bọn chúng thiêu đốt lên ngọn lửa màu xanh, trên người tản mát ra Viễn Cổ âm khí.
Hạng Sở Nam cầm chuỳ sắt tiến lên đón, thở dài:

- Nhược Trần huynh đệ, sao ngươi cũng tới chỗ này?

- Còn không phải tới tìm ngươi, ta làm sao có thể một thân một mình rời đi?
- Nhược Trần huynh đệ, bên này, góc đông nam đạo quán, bọn chúng không dám vào.

Thanh âm của Hạng Sở Nam truyền đến.

Trương Nhược Trần không chút nghĩ ngợi, lập tức bộc phát ra tốc độ nhanh nhất vọt tới, sau lưng hắn đuổi theo một cây Thánh Cốt Trường Mâu, mắt thấy sắp đánh vào lưng của hắn.


Trương Nhược Trần nói.

- Hảo huynh đệ, đủ nghĩa khí. Ha ha!

Hạng Sở Nam võ vai Trương Nhược Trần, tại có chút áy náy nói:

- Vừa rồi huynh đệ ta vội vàng thu thập mấy tên kia, không biết ngươi đã đến nơi này. Nếu không khẳng định sẽ nhắc nhở ngươi, không đến mức đưa hung vật kia ra. Trương Nhược Trần đã sớm đoán được nửa bộ thi thể kia, hẳn là một vị Viễn Cổ Đại Thánh nào đó, bởi vậy trong lòng không có ngạc nhiên.

Ở dưới Hạng Sở Nam dẫn đầu, Trương Nhược Trần ôm Mộc Linh Hi đi vào đạo quán, trông thấy năm vị Thánh Vương tu vi thâm hậu, bị trấn áp ở dưới một cái đỉnh kim loại

Năm vị Thánh Vương tu vi đều không yếu, thấp nhất cũng Thánh Vương tam bộ, càng có hai vị đạt tới Thánh Vương tứ bộ.

Nhưng cái đỉnh kia, tại ép bọn hắn gắt gao. Mặt bọn hắn đỏ tên, dốc hết toàn tực mới có thể chống nó, không đến mức bị đè chết.

Hạng Sở Nam có chút ảo não nói:

- Mấy tên này không biết từ đâu xuất hiện, vừa mới gặp được tiền muốn giết ta. May mắn ta kịp thời tấy ra nón sắt của sư phụ, mới trấn áp được bọn hắn. Bất quá còn có hai gia hỏa thực tực rất cường đại, sớm trốn mất, một cái trên tưng mọc hai đôi cánh chim màu đỏ tươi, một cái khác đáng dấp có chút khôi hài, thế mà không có mặt. Hạng Sở Nam nói rất tùy ý, nhưng nghe vào trong tai năm vị Thánh Vương kia, lại cực kỳ phẫn nộ. Đây là nón sắt sao? Rõ ràng chính là một Chí Tôn Thánh Khí a.

Trong năm vị Thánh Vương, có một Nữ Thánh Vương Thiên Sứ Tộc tu vi đạt tới Thánh Vương tam bộ đỉnh phong, dung nhan cực kỳ mỹ lệ, ngũ quan đẹp đẽ, da thịt trắng muốt, có thể xưng khuynh quốc khuynh thành.

Hai tay của nàng nâng một viên Thánh Châu, ngăn cản Chí Tôn Thánh Khí trên đỉnh đầu, thân thể mềm mại run rẩy, thi triển ra một loại mị thuật, thanh âm êm dịu nói:

- Giữa chúng ta nhất định là có hiểu lầm, xin đại nhân trước thu hồi Ma Quan này, cho chúng ta một cơ hội giải thích.

Vị Nữ Thánh Vương này rất có lòng tin với mỹ mạo của mình, tăng thêm mị thuật cao thâm, tự tin có thể cầm xuống Hắc Lăng Tử.

- Đùng!

Hạng Sở Nam không có chút thương hương tiếc ngọc, một bàn tay đập tới, đánh cho vị Nữ Thánh Vương kia phun máu tươi:

- Hiểu lầm con mẹ ngươi, coi Hạng gia gia ta ngốc sao? Xấu xí thì thôi, lại còn nháy mắt đưa tình với ta, ngươi muốn buồn nôn chết ta sao? Ai nha, càng xem càng xấu, ta sắp không chịu nổi, huynh đệ, nếu không ngươi tới thu thập nàng đi?

Vị Nữ Thánh Vương kia tức giận đến xanh mặt, ngực chập trùng mãnh liệt, cảm giác gặp phải nhục nhã lớn nhất từ khi sinh ra đến nay.

Bình Luận (0)
Comment