Chương 3320: Bày Ra Đại Sự
Chương 3320: Bày Ra Đại Sự
Trương Nhược Trần tuôn gặp chuyện không sợ hãi, giờ phút này hai tay tại khe khẽ run ray, trong mắt tuôn ra từng sợi tơ máu, trong đầu giống như có kinh tôi nổ tung, hai tỗ tai ông ông tác hưởng. Cũng không biết qua bao Lau Trương Nhược Trần mới chậm rãi giơ cánh tay tên, tiếp nhận Bát Long Tán, cổ họng khô khốc nói:
- Hắn... vì sao hắn không tự mình đến gặp ta... vì sao... vì sao... Từ Hàng Tiên Tử nói:
- Hắn nhờ ta mang cho ngươi một câu, hiện tại còn không phải thời điểm các ngươi gặp nhau.
Biểu lộ trên mặt Trương Nhược Trần cực kỳ thống khổ, đột nhiên ánh mắt trầm xuống, hô lên một tiếng:
- Vì cái gì? Hiện tại ta muốn di Tây Thiên Phật Giới, ta nhất định phải đi, ta nhất định phải ở trước mặt hỏi hắn một câu, nhiều năm như vậy tại sao tại vứt bỏ ta? Nếu biết ta còn sống, vì sao không tới gặp ta. Mang ta đi tìm hắn, hiện tại ta muốn gặp hắn.
- Nếu hắn không muốn gặp ngươi, coi như ngươi tìm khắp toàn bộ Tây Thiên Phật Giới, cũng không có khả năng gặp được.
Từ Hàng Tiên Tử thấy cảm xúc của Trương Nhược Trần không khống chế được, vì vậy chắp tay trước ngực, miệng đọc Thanh Tâm Kinh. Lập tức, nội tâm của Trương Nhược Trần, còn có lúc trước Vô Ảnh Tiên Tử công kích tinh thần lực tạo thành thương tích, đều nhanh chóng khép lại, giống như một dòng suối tràn vào thân thể, dễ chịu không nói ra được.
- Sự tình thiên hạ đều có thể buông xuống, mới là đại trí tuệ.
- Sự tình thiên hạ đều có thể buông xuống? Phật cũng làm không được nha!
Trương Nhược Trần cười khổ lắc đầu, nói:- Minh Đế tân lập, càn khôn định luận.
Trương Nhược Trần đắng chát cười một tiếng:
- Quả nhiên, hắn quả nhiên đã sớm biết Càn Khôn Thần Mộc Đồ và Càn Khôn giới, hắn thật đủ hung ác, đối với con trai độc nhất của mình cũng ác như vậy. Tốt, tốt, tốt, ta nhất định sẽ trùng kiến Thánh Minh Đế Quốc, nhất định để Càn Khôn giới diễn biến thành đại thế giới, sinh sôi ra văn minh thuộc về mình.Cái gọi là “Minh Đế tân lập”, cũng không phải nói Trương Nhược Trần một lần nữa thành lập Thánh Minh Đế Quốc, liền có thể trực tiếp xưng đế.
Mà là nhất định phải đạt tới Đại Thánh cảnh, mới có tư cách xưng đế.
Cùng Phong Hề, Trấn Nguyên Từ Hàng Tiên Tử tách ra, Trương Nhược Trần một đường đi về Thiên Đô Thánh Thị, vẫn có chút ngơ ngơ ngác ngác, trong lòng đang tự hỏi, vì sao Minh Đế không muốn gặp hắn? Vì cái gì nhất định phải chờ đến “Minh Đế tân lập, càn khôn định luận” ?Năm đó, hắn đột nhiên mất tích, đến cùng là tao ngộ bất trắc, hay sớm đã có kế hoạch tiến đến Tây Thiên Phật Giới?
Suy nghĩ trong lòng Trương Nhược Trần cực kỳ hỗn loạn.
- Được rồi, giai đoạn hiện tại vẫn là cố gắng tu luyện, phụ hoàng không muốn gặp ta, khẳng định là bởi vì ta còn chưa đủ mạnh. Nếu như ta đủ cường đại, coi như phụ hoàng giấu đi, ta cũng có thể tìm ra.Trương Nhược Trần ngăn chặn tâm tình tiêu cực trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Sau một lúc lâu, hắn triệt để khôi phục lại, bắt đầu suy nghĩ sự tình sau này.
Lần này phe phái Thiên Đường giới và Thiên Sát ám sát, kém một chút để Trương Nhược Trần chết không nơi chôn thây, vô luận như thế nào cũng phải để bọn hắn đánh đổi một số thứ mới được.- Đến cùng lúc nào, hắn mới nguyện ý gặp ta?
- Hắn nói, Minh Đế tân lập, càn khôn định luận, chính là thời điểm gặp nhau.
Từ Hàng Tiên Tử nói.Thời gian dần trôi qua, cảm xúc của Trương Nhược Trần bình tĩnh lại, nhìn Từ Hàng Tiên Tử chắp tay nói:
- Đa tạ.
Từ Hàng Tiên Tử ngừng lại, nụ cười yếu ớt nói:
Đi vào Thiên Đô Thánh Thị, Trương Nhược Trần trực tiếp tiến đến Nguyệt Thần Đạo Tràng.
Bây giờ Nguyệt Thần Đạo Tràng tại trở nên rộng tớn tộng tẫy, tọa tạc từng tòa Luyện Khí Lâu Các, thánh quang sáng chói, so sánh với Âm Dương Điện trước kia âm trầm tà ác, hình thành đối tập quá rõ nét.
Không giống trước kia, Nguyệt Thần Đạo Tràng hoàn toàn bị Thời Gian Trận Pháp và Không Gian Trận Pháp bảo hộ, tu sĩ trong đạo tràng căn bản không dám bước ra một bước. Coi như xuất hành, cũng thông qua Không Gian Truyền Tống Trận, tặng te rời đi.
Nhưng hiện tại, đại môn của Nguyệt Thần Đạo Tràng hoàn toàn mở ra, ngẫu nhiên còn có tu sĩ ra vào. Ở hai bên đại môn, riêng phần mình đứng một Nữ Thánh dung nhan mỹ lệ.
Các nàng ăn mặc đều rất thỏa đáng, trên người tản mát ra thánh mang nhàn nhạt, đang bảo vệ đại môn, cũng tiếp đãi tu sĩ đến đây.
Trương Nhược Trần biến trở về diện mạo như trước, đi tới đại môn.
Bốn vị Nữ Thánh gặp được hắn, vội vàng nghênh đón, khom mình hành (ễ. - Bái kiến Thần Sứ đại nhân. Trương Nhược Trần hơi nhíu mày hỏi: - Các ngươi là?
Trong đó một vị Nữ Thánh rất cung kính nói:
- Chúng ta là người bị Âm Dương Điện bắt đến, là Thần Sứ đại nhân cho chúng ta tân sinh.
Trương Nhược Trần bừng tỉnh đại ngộ, tập tức hỏi:
- Những tu sĩ khác đến Nguyệt Thần Đạo Tràng, tà tới tàm cái gì? Tu sĩ của Âm Dương giới, Hắc Ma giới, Vạn Tà giới không tiếp tục đến báo thù sao?
- Hồi bẩm Thần Sứ đại nhân, nửa năm trước, Quảng Hàn giới ở Nguyệt Thần Đạo Tràng mở một thánh điểm, cùng các đại thế giới tiến hành giao dịch và giao tưu. Những tu sĩ đến Nguyệt Thần Đạo Tràng giao dịch, đều La các đại thế giới cùng một chỗ tiến công Âm Dương Điện, việc này cũng tà công Lao của Thần Sứ đại nhân. - Lúc trước, Thần Sứ đại nhân thả những Nữ Thánh kia, không có thu bất luận cái gì, đã thắng được hảo cảm của bọn họ. Về sau bọn hắn bị trả thù và ám sát, cũng là Thần Sứ đại nhân không từ khổ cực tự mình đến đạo tràng của bọn họ bố trí Không Gian Trận Pháp và Thời Gian Trận Pháp, bọn hắn đều nhớ kỹ phần tình nghĩa này của Thần Sứ đại nhân.
Một vị Nữ Thánh khác nói:
- Nguyệt Thần Đạo Tràng có Tô Cảnh Vương, Hắc gia, Chân Diệu đại sư tọa trấn, phàm là tu sĩ dám đến quấy rối, toàn bộ đều bị đánh giết. Hiện tại coi như mở trận pháp của đạo tràng, cũng không có tu sĩ dám đến đối phó chúng ta. Chính bởi vì chúng ta đủ cường đại, cho nên những đại thế giới có giao tình với Quảng Hàn giới kia, mới có thể đến Nguyệt Thần Đạo Tràng giao dịch.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, đang muốn hỏi thăm các nàng, những đạo tràng khác của Quảng Hàn giới có tấn công thu về hay không, đã thấy Tiểu Hắc và Chân Diệu từ bên trong vọt ra.
Rất hiển nhiên, bọn chúng đã phát giác được khí tức của Trương Nhược Trần, chủ động ra nghênh tiếp.
Nhưng bọn chúng tại tấy một toại ánh mắt kỳ đị, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, vây quanh hắn xoay quanh. - Giống, thật quá giống, làm sao có thể giống như vậy?
Tiểu Hắc lầu bầu nói.
Chân Diệu nói:
- Bần đạo nói rất có vấn đề, nhất định là có vấn đề.
Trương Nhược Trần nhíu mày nói: