Chương 3521: Nghiền Sát
Chương 3521: Nghiền Sát
Phong Thành Đạo giật mình, tập tức chống tên từng tầng từng tầng thánh quang hộ thể.
Cùng túc đó, ba tấm thuẫn ấn từ mi tâm của hắn bay ra, đường kính đều ba thước, tơ tửng ở ba phương vị.
Bạch Dược Quân từ đưới đất bò dậy, tục phủ ngũ tạng đau đớn muốn nứt, khóe môi tràn ra vết máu, ngón tay máu thịt be bét, oán giận trừng mắt về phía nam tử đeo mặt nạ kia. - Lại dám đánh lén lão phu, ngươi là đang tìm cái chết sao?
Nam tử đeo mặt nạ cười một tiếng:
- Đánh lén? Ta là quang minh chính đại xuất thủ, là chính ngươi ngăn không được mà thôi.
Bạch Dược Quân tức giận đến run rẩy, nuốt vào một viên thánh đan chữa thương, thánh khí toàn thân nhanh chóng vận chuyển. Lập tức, từng sợi xích sắt quấn trên người hắn bay tên, bay múa ở giữa không trung, phát ra tiếng thét âm âm.
Trên mỗi một sợi xích sắt đều có hơn vạn đạo minh văn, có ngưng tụ ra fong ảnh, có ngưng tụ ra quỷ ảnh, có ngưng tụ ra hình thái đao kiếm...
Chỉ một thoáng, thánh kình bá đạo tràn ngập cả vùng thiên địa này. Phong Thành Đạo thấy nam tử đeo mặt nạ kia sử dụng Không Gian Na Di, đoán ra thân phận của hắn, nhắc nhở một câu:
- Hoa...
Trầm Uyên Cổ Kiếm hóa thành một đạo lưu quang màu đen bay ra ngoài, chuẩn bị gạt bỏ Bạch Dược Quân.
Một tấm thuẫn ấn xoay tròn bay ra, đụng vào Trầm Uyên Cổ Kiếm, đánh cho thân kiếm chếch đi phương hướng.Bạch Dược Quân tích lũy hùng hậu, thủ đoạn phong phú, kỳ thật coi như Trương Nhược Trần vận dụng lực lượng không gian và thời gian, muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng Bạch Dược Quân quá mức khinh địch, cho nên đối mặt lực lượng không gian của Trương Nhược Trần, mới lộ ra không chịu nổi một kích.
Bây giờ hắn đã bị đánh trọng thương, không còn năng lực cùng Trương Nhược Trần phân cao thấp.Lực lượng không gian và lực lượng thời gian, chỉ có ở thời điểm xuất kỳ bất ý thi triển ra, mới có thể phát huy lực lượng lớn nhất.
Nếu địch nhân biết đối thủ của mình là Thời Không Chưởng Khống Giả, khẳng định sẽ đề phòng, thậm chí chuẩn bị bảo vật khắc chế thời gian và không gian. Đối với Trương Nhược Trần mà nói, ưu thế sẽ bị suy yếu rất lớn.
Hai ngón tay của Trương Nhược Trần bóp thành kiếm quyết, gọi ra Trầm Uyên Cổ Kiếm.- Cẩn thận một chút, hắn chính là Thời Không truyền nhân Trương Nhược Trần, có thể điều khiển không gian.
Vừa mới nhắc nhở một câu, không gian xung quanh Trương Nhược Trần và Bạch Dược Quân đã xuất hiện từng đạo quy tắc Không Gian, không gian đông kết.
Xích sắt nguyên bản vung vẩy mãnh liệt, đứng im bất động ở giữa không trung.Trầm Uyên Cổ Kiếm đánh vào một bên khác của núi tuyết.
- Ầm ầm.
Núi tuyết sụp đổ, thanh thế to lớn.Trương Nhược Trần liếc mắt nhìn Phong Thành Đạo.
Phong Thành Đạo thu hồi thuẫn ấn, trên mặt nghiêm túc nói:
- Trương Nhược Trần, trong Vương Sơn đến cùng cất giấu bí mật gì, vì sao tốc độ tiến bộ của ngươi nhanh như vậy?- Oanh.
Trương Nhược Trần một quyền đánh vào ngực Bạch Dược Quân, thánh bào trên người hắn giống như trang giấy vỡ vụn, thân thể lõm xuống, thánh khu xuất hiện huyết văn tinh mịn, như gốm sứ muốn vỡ vụn.
Bạch Dược Quân bay ra ngoài, đụng vào một ngọn núi tuyết.
Phong Thành Đạo hết thảy cùng Trương Nhược Trần giao thủ ba lần, mỗi một lần, thực lực của Trương Nhược Trần đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chủ yếu nhất là, ở giữa chỉ cách không đến một tháng.
Một tháng trước, hắn cách không một chỉ, cũng có thể trọng thương Trương Nhược Trần.
Nhưng hiện tại, Trương Nhược Trần còn chưa ra tay với hắn, hắn đã cảm giác áp tực cực tớn. Chính vì như thế, Phong Thành Đạo mới có thể suy đoán, Trương Nhược Trần tiến bộ nhanh như vậy, rất có thể quan hệ tới Vương Sơn. - Trong Vương Sơn thật là giấu diếm thiên đại bí mật, giao thần thạch ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Trương Nhược Trần chắp hai tay sau lưng, cười nói.
Phong Thành Đạo cười lạnh:
- Xem ra ngươi tiến bộ nhanh như vậy, rất có thể tiên quan tới thần thạch.
Bành một tiếng, Bạch Dược Quân từ trong núi tuyết xông ra, tóc tai bù xù, sắc mặt đữ tợn, phát ra sào thét chói tai.
Trong miệng Mộ Dung Nguyệt phát ra thanh âm tram muộn, quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp khi thì trở nên đen kịt, khi thì trở nên tái nhọt, thân thể mềm mại đang khe khẽ run Tray. Khí vụ màu đen xâm nhập trong cơ thể nàng, càn quấy ở trong huyết mạch, kinh mạch, thánh mạch.
- Quá tốt rồi, cơ hội trời cho.
Phong Thành Đạo mừng thầm, vội vàng nói:
- Ngươi tại không cứu nàng, chỉ sợ Âm Tuyệt Ma Khí sẽ xâm nhập thánh hồn, đến túc đó, nàng không phải biến thành một nữ ma đầu mất tý trí, chính tà biến thành một bãi máu đen.
Nếu Trương Nhược Trần cứu người, bằng thực tực của hắn và Bạch Dược Quân, nhất định có thể đưa Trương Nhược Trần vào chỗ chết.
Trương Nhược Trần không có chút do dự gì, bàn tay đè vào vị trí vết thương của Mộ Dung Nguyệt, khí vụ màu đen xâm nhập trong cơ thể nàng, không ngừng hút vào trong cơ thể mình. - Điện hạ... Không cần... Ma khí này cực kỳ lợi hại... Ta tu luyện ma công trên Thiên Ma Thạch Khắc, cũng không thể luyện hóa...
Mộ Dung Nguyệt lo lắng Trương Nhược Trần trúng kế, khuyên can Trương Nhược Trần không nên cứu nàng.
- Đừng nói chuyện, chỉ là Âm Tuyệt Ma Khí, còn không làm gì được ta.
Trương Nhược Trần rất bình tĩnh nói, nghe vào trong tai Mộ Dung Nguyệt, lại giống như một đạo thánh chỉ, có một loại ý chí không thể trái nghịch.
- Trương Nhược Trần, chính ngươi tìm đường chết, trách không được người khác.
Phong Thành Đạo sao lại buông tha cơ hội khó được này, điều động quy tắc thánh đạo, hội tụ đến đầu ngón tay, một ngón tay điểm ra, mặc niệm một câu:
- Quang Trú Minh Chỉ.