Chương 3622: Hương Hoa Đầy Trời
Chương 3622: Hương Hoa Đầy Trời
Lúc trước Thiên Sơ Tiên Tử phát động một kích kia, đã kích thương hắn.
Lại tiếp nhận Diễm Thần Thối của Trương Nhược Trần, tự nhiên thương càng thêm thương, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng khiến cho người khiếp sợ tà, hắn tại bằng vào hai tay, gắt gao chống được Diễm Thần Thối, không có ngã xuống. Chờ lực lượng của Diễm Thần Thối tiêu giảm, Huyết Phong Tu La Vương mới hét lớn một tiếng:
- Trở về.
Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cuồn cuộn vô biên, từ lòng bàn chân truyền đến, chấn đến hắn liên tục lùi về phía sau, xương chân phát ra thanh âm “lốp ba lốp bốp”, xương cốt tựa hồ muốn gãy mất.
- Vẫn tà tu vi chênh tệch quá tớn, ngay cả Diễm Thần Thối cũng không tàm gì được hắn. Trương Nhược Trần cười khổ. Xa xa Lai Vãng Nhân và Khứ Hành Giả tại chấn kinh đến tột đỉnh. - Trương Nhược Trần... đã có thể làm bị thương Huyết Phong Tu La Vương, kẻ này thật chỉ là Thánh Vương bát bộ sao?
Cường độ tinh thần lực của Thần Nhai Tiên Sinh, viễn siêu tất cả tu sĩ ở đây, cũng đã nhận ra cái gì, xoay người, nhìn về phía sau lưng.
Chỉ thấy trên mặt đất trụi lủi, mọc ra từng đóa hoa diễm lệ, một đạo thân ảnh xinh đẹp tuyệt luân, từ trên đường chân trời đi tới, trên người có một loại khí chất không dính khói lửa trần gian.
- Bách Hoa Tiên Tử, Kỷ Phạm Tâm.
Lai Vãng Nhân nói.Lai Vãng Nhân và Khứ Hành Giả đồng thời chắp tay.
Thần Nhai Tiên Sinh chắp hai tay, nhìn qua nơi xa, cất giọng cười một tiếng:
- Huyết Phong Tu La Vương hung danh hiển hách, bất quá cũng chỉ như vậy, bị một vị tiểu bối của Thiên Đình giới đánh cho chật vật như thế. Nếu trận chiến này truyền đi, chỉ sợ các hạ sẽ uy danh quét rác.
Ánh mắt của Huyết Phong Tu La Vương lạnh nhạt, lau khô vết máu ở khóe miệng, nhìn Thần Nhai Tiên Sinh, trên mặt lộ ra vẻ kiêng dè trước nay chưa có.Huyết Phong Tu La Vương không có vội vã xuất thủ, nói:
- Thần Nhai Tiên Sinh đại danh đỉnh đỉnh, thế mà cũng tới Lạc Thủy, ngược lại vượt quá bản vương đoán trước. Nếu như mục tiêu của ngươi là bản vương, bản vương chỉ có thể khuyên ngươi, nhanh chóng bỏ ý niệm này đi.
Thần Nhai Tiên Sinh có thương tích trong người, không muốn trêu chọc Huyết Phong Tu La Vương, vì vậy nói:
- Hiện tại các hạ có thể rời đi.- Tiên tử, ngươi không nên cùng Trương Nhược Trần đi gần như vậy, lại càng không nên đối địch lão phu. Thời điểm ngươi ở Đông Vực Thánh Thành xuất thủ, có từng nghĩ tới kết cục hôm nay không?
Mặc dù sắc mặt của Thiên Sơ Tiên Tử tái nhợt, thế nhưng vẫn ngạo như hàn mai, nói:
- Kết cục hôm nay như thế nào, còn nói không rõ đâu.
Thần Nhai Tiên Sinh nói:Huyết Phong Tu La Vương là một người tinh minh, cũng không muốn ở thời điểm này đồng thời đối kháng một vị Trận Pháp Thánh Sư cùng đám người Trương Nhược Trần, vì vậy cầm chiến kiếm thối lui.
- Mặc dù bọn hắn đều là tu sĩ Thiên Đình giới, nhưng hẳn là có thù. Vậy để bọn hắn đấu trước, chờ một phương thu thập một phương khác, bản vương lại ra tay cũng không muộn.
Huyết Phong Tu La Vương muốn cướp đoạt Chí Tôn Thánh Khí trong tay Trương Nhược Trần, càng muốn bắt Thiên Sơ Tiên Tử, làm sao có thể thật rút đi?
Ánh mắt của Thần Nhai Tiên Sinh rơi vào trên người Trương Nhược Trần và Thiên Sơ Tiên Tử, nụ cười biến mất, âm trầm nói:- Nếu các ngươi nghĩ, bằng vào một kiện Chí Tôn Thánh Khí, liền có thể chạy ra lòng bàn tay của lão phu, vậy thì không khỏi quá coi thường một vị Trận Pháp Thánh Sư rồi.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng hít hà, ngửi được hương hoa nhàn nhạt bay tới.
- Nàng đến rồi sao?
Trong mắt Trương Nhược Trần hiện ra vui mừng.- Tuyệt đối không có khả năng. Huyết Phong Tu La Vương có thể nhẹ nhõm đánh giết cường giả Đạo Vực cảnh, một Thánh Vương bát bộ, có thể tổn thương được hắn sao?
Đúng lúc này, Thần Nhai Tiên Sinh từ giữa không trung bay xuống, rơi ở trước người Lai Vãng Nhân và Khứ Hành Giả.
Nhìn thấy Thần Nhai Tiên Sinh, Lai Vãng Nhân và Khứ Hành Giả đều lộ ra nét mừng, tâm bất an trở nên trấn định lại.
- Bái kiến tiên sinh.
Khứ Hành Giả nói:
- Sao nàng cũng ở Lạc Thủy?
Thần Nhai Tiên Sinh nhíu mày, bất quá rất nhanh tại giãn ra, chủ động chào hỏi Kỷ Phạm Tâm, CƯỜI nÓI:
- Kính đại danh của Bách Hoa Tiên Tử đã (âu, không biết tiên tử đến Chiến Hồn Tỉnh La vì chuyện gì? Kỷ Phạm Tâm thản nhiên nói:
- Ta không hứng thú với ngươi, đến Chiến Hồn Tinh, chỉ là muốn kiếm một chút điểm công đức.
Thần Nhai Tiên Sinh lộ ra thần sắc hiểu rõ, nói:
- Chăng fẽ tiên tử muốn xuất thủ, diệt trừ Huyết Phong Tu La Vương? Tu vi của Huyết Phong Tu La Vương khá cường đại, tha thứ tao phu nói thăng, chỉ sợ tiên tử không phải đối thủ của hắn. Không bằng Tiên Tử và tão phu hợp tác.
Thần Nhai Tiên Sinh cũng không biết, Kỷ Phạm Tâm vẫn tuôn ẩn giấu thực tực chân thật, cho rằng nàng chỉ tà một tu sĩ thánh đạo thiên phú tuyệt đỉnh, thực tực chưa hẳn hơn được Đạo Vực.
- Hợp tác ra sao? Kỷ Phạm Tâm càng ngày càng gần.
Thần Nhai Tiên Sinh sử dụng tinh thần lực truyền âm nói:
- Chỉ cần hôm nay tiên tử coi như không thấy gì cả, lão phu liền trợ giúp tiên tử diệt trừ Huyết Phong Tu La Vương. Tiên tử mang theo đầu Huyết Phong Tu La Vương, nhất định có thể đổi lấy rất nhiều điểm công đức.
Mục đích hôm nay của Thần Nhai Tiên Sinh, tà muốn diệt trừ Trương Nhược Trần và Thiên Sơ Tiên Tử, báo mối thù ở Đông Vực Thánh Thành.
Cho nên khăng định tà phải giết Huyết Phong Tu La Vương diệt khẩu.
Sở dĩ hắn không dám giết Kỷ Phạm Tâm, cùng một chỗ điệt khẩu, tà bởi vì nếu hai vị tiên tử trên Cửu Tiên Mỹ Nhân Đồ đều chết ở Chiến Hồn Tĩnh, sẽ tạo thành sóng to gió fớn. Thiên Cung làm sao có thể không tra rõ việc này?
Vạn nhất tra được một chút dấu vết để lại, coi như Thần Nhai Tiên Sinh là Trận Pháp Thánh Sư, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nếu kéo Kỷ Phạm Tâm lên, do Kỷ Phạm Tâm làm chứng, là Huyết Phong Tu La Vương giết đám người Thiên Sơ Tiên Tử, Thần Nhai Tiên Sinh liền có thể gối cao không lo.
Trên mặt Kỷ Phạm Tâm hiện ra nụ cười nhàn nhạt:
- Đa tạ hảo ý của tiên sinh, đáng tiếc ta đã có một minh hữu. Thật không may chính là, vị minh hữu kia của ta, còn là địch nhân của tiên sinh.