Chương 3841: Ếch Ngồi Đáy Giếng
Chương 3841: Ếch Ngồi Đáy Giếng
- Cổ thánh được 10 vạn năm, hơn nữa ta hình thú, khí tức thật hung tệ, một khi giải khai phong cấm, chỉ sợ ngay cả fão phu đều sẽ bị nó xé thành mảnh nhỏ.
Mộc Tỉnh Hà thở hổn hen, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi nồng đậm.
Ngay cả Trương Nhược Trần tay ra một gốc cổ thánh được 10 vạn năm, cũng mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, điều này thực rất đả kích người. Lúc Phượng Hoàng Hồ vừa thức tỉnh, mặc dù cũng đản sinh ra vài cây cổ thánh dược 10 vạn năm, nhưng đều không có lực công kích gì, so sánh với gốc cổ thánh dược hình thú kia, có thể nói hoàn toàn khác biệt.
Nếu so sánh, luyện hóa gốc cổ thánh dược hình thú này, hiệu quả nhất định mạnh hơn cổ thánh dược 10 vạn năm bình thường rất nhiều.
Nếu giao cho hắn luyện hóa, có lẽ có hi vọng ngưng tụ ra Đạo Vực.
Gốc cổ thánh được 10 vạn năm hình thái Phượng Hoàng này, chính ta Trương Nhược Trần ở trong Lạc Thủy Chiến Thần Tinh đoạt được, có quan hệ tới Tỉnh Không Cự Ngac tai tịch cực tớn.
Chính bởi vì nó tương tự Phượng Hoàng, Trương Nhược Trần mới cố ý giữ tại đưa cho Mộc Linh HI.
Lấy hắn nghĩ, Mộc Linh Hi đã thức tỉnh huyết mạch Băng Hoàng, tuyện hóa gốc cổ thánh dược này, nhất định có thể được chỗ tốt cực tớn. - Đây là một viên thần tọa tinh cầu sao? Khá lắm, ngươi ngay cả loại bảo bối này cũng có thể lấy tới.
Thần tọa tinh cầu này, chính là Trương Nhược Trần từ trong tay Vong Hư đoạt đến, trong thần tọa tinh cầu nguyên bản có một sợi Thần Chi Tinh Hồn nhàn nhạt, bất quá hắn đã nhờ Nguyệt Thần xuất thủ luyện hóa, bây giờ ai cũng có thể khống chế.
Mặc cho ai cũng biết thần tọa tinh cầu trân quý như thế nào, đây là sau khi sinh linh tu luyện thành Thần, hiển hóa ở tinh thần trong Vũ Trụ Tinh Hà, có thể chiếu rọi thiên địa, một khi Thần vẫn lạc, thần tọa tinh cầu sẽ ảm đạm, rất khó tìm được ở trong vũ trụ mịt mờ.
Có thể nói, Trương Nhược Trần lấy ra hai món bảo vật này, đều là kỳ trân, trên đời hiếm thấy.Mộc Linh Hi uyển chuyển cười nói:
- Đi thôi, tin tưởng đám người Bộ Cực nhìn thấy ngươi đều sẽ rất cao hứng.
Lúc này, hai người không có dừng lại, trực tiếp rời trang viên của Mộc gia.Mộc Linh Hi vung tay, thu cổ thánh dược hình thú và thần tọa tinh cầu lại.
Kỳ thật nàng không để ý lễ vật phải chăng trân quý, chỉ cần là Trương Nhược Trần tặng, nàng đều sẽ rất ưa thích.
Không có cổ thánh dược hình thú và thần tọa tinh cầu áp bách, đám tộc nhân Mộc gia đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, những người quỳ rạp xuống đất kia, có thể lần nữa đứng lên.Tửu Phong Tử cực kỳ kinh ngạc nói.
- Cái gì? Thần tọa tinh cầu.
Sắc mặt mọi người đều đại biến, ngay cả Mộc Linh Hi cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới quả cầu đá không phải rất thu hút kia, lại sẽ là thân tọa tinh cầu trong truyền thuyết.Mà người không có quỳ xuống, cũng đầu đầy mồ hôi, y phục sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, giống như mới từ trong nước đi ra.
- Linh Hi, dẫn ta đi gặp chư thánh của Quảng Hàn giới.
Trương Nhược Trần kéo ngọc thủ của Mộc Linh Hi, nói khẽ.Trương Nhược Trần đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Mộc Linh Hi, mặt lộ dáng tươi cười ấm áp nói:
- Linh Hi, nhận lấy đi, ta biết nàng cái gì cũng không thiếu, nhưng đây là tâm ý của ta.
Nghe vậy, Mộc Linh Hi không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, nhón chân lên hôn Trương Nhược Trần một cái, khắp khuôn mặt là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Tửu Phong Tử và Cổ Tùng Tử nhìn đám người Mộc Tinh Hà, đều lắc đầu, bước nhanh đuổi theo Trương Nhược Trần và Mộc Linh Hi.
Giờ phút này, Vân Tranh sớm đã mộng bức, hắn vốn định hảo hảo cho Trương Nhược Trần một cái hạ mã uy, không nghĩ tới cuối cùng sẽ ta kết quả như vậy.
Điều này không khỏi tàm hắn nhớ tới mấy năm trước, biết rõ Vô Đỉnh Sơn tà đầm rồng hang hổ, nhưng Trương Nhược Trần vẫn nghĩa vô phản cố chạy đến, cường thế teo tên Vô Đỉnh Sơn, toại tự tin kia, khiến cho vô số giáo đồ của thần giáo thán phục.
Cuối cùng nếu không phải Nữ Hoàng thành Thần trở về, chỉ sợ túc ấy Ngô Đồng Thu Vũ đã bị Trương Nhược Trần tế sống, mà thần giáo càng không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu thương vong. Thời gian qua đi mấy năm, Trương Nhược Trần vẫn cường thế như vậy, cho dù lão tổ Mộc gia bọn họ trở về, cũng chỉ có thể ngưỡng mộ Trương Nhược Trần.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Vân Tranh không khỏi có chút đắng chát, ba lần bốn lượt đi khiêu khích Trương Nhược Trần như hắn, lại có thể còn sống?
Nếu như hắn không phải phụ thân của Mộc Linh Hi, chỉ sợ Trương Nhược Trần đã sớm nghiền chết hắn.
- Ta muốn rời Mộc gia một đoạn thời gian, các ngươi cố gắng thủ hộ Mộc gia, quyết không thể đi trêu chọc Trương Nhược Trần.
Mộc Tỉnh Hà nhìn tên bầu trời, có chút buồn bã nói.
- Lão tổ tông muốn ổi nơi nào? Mộc Kình Thiên vội vàng hỏi.
Mộc Tinh Hà nói:
- Ta phải đi xem Côn Lôn giới bây giờ, đến tột cùng đã biến thành bộ dáng gì, Phong Túy Sinh nói đúng, ta chính là ếch ngồi đáy giếng, không đi ngoại giới nhìn xem, có lẽ ta mãi mãi không có khả năng ngưng tụ ra Đạo Vực.
Không đợi những người khác nói cái gì, Mộc Tinh Hà đằng không bay lên, hóa thành một đạo lưu quang, chớp mắt biến mất không còn tăm tích.
Mắt thấy lão tổ rời đi, rất nhiều người Mộc gia không khỏi hai mặt nhìn nhau, lần này bọn hắn thật là triệt để mất hết mặt mũi, về sau gặp được Trương Nhược Trần, chỉ sợ đều phải đi vòng.
- Không cần lo lắng, chỉ cần Trương Nhược Trần yêu Linh Hi, thì sẽ không khó xử Mộc gia chúng ta, chỉ là sau này, chúng ta không được đi trêu chọc hắn.
Mộc Kình Thiên hết sức nghiêm túc nói.
Dù tính tình của Trương Nhược Trần tốt nữa, nhưng thật chọc giận hắn, chỉ sợ mặc cho ai cũng sẽ không có quả ngon để ăn.