Chương 4253: Đông Vực Chi Tôn
Chương 4253: Đông Vực Chi Tôn
- Bản vương nói, ngươi xem như gió thoảng bên tai sao? Làm trễ nải đại sự của bản vương, ngươi chết mười tần cũng không đủ chuộc tội.
Thánh Vương tóc bạc quát tạnh.
Dám động thủ ở bến đò, người này có thể nói bá đạo đến cực điểm.
Nhưng đúng túc này, Thánh Vương tóc bạc tại đột nhiên tông tơ dựng thăng, cảm nhận được uy hiếp to tớn.
Ánh mắt chuyển động, Thánh Vương tóc bạc nhanh chóng khóa chặt đầu nguồn uy hiếp. - Trương... Trương Nhược Trần.
Con mắt của Thánh Vương tóc bạc trừng lớrn, trong mắt hiện ra vẻ kiêng dè nồng đậm.
Trong lúc nhất thời, tất cả tu sĩ hội tụ ở Thiên Khôn Độ không khỏi đưa ánh mắt về một phương hướng giống nhau.
Có câu nói ta người có tên, cây có bóng.
Trước đây không Lau Trương Nhược Trần ở Lạc Thủy, đầu tiên tà giao thủ với Minh Yêu, Minh Phật, đằng sau đánh bại Diêm Vô Thần, chiến tích có thể xưng huy hoàng, ai có thể không sợ?
Nhìn thấy Trương Nhược Trần cất bước đi tới, tất cả mọi người tranh thủ thời gian tách ra, nhường một con đường, không dám ngăn cản. Lấy thực lực của Trương Nhược Trần, chỉ sợ động đầu ngón tay cũng có thể nghiền sát tất cả bọn hắn.
- Mọi thứ không nên quá phận, nếu phạm vào nhiều người tức giận, Trương Nhược Trần ngươi cũng chịu đựng không nổi.
- Đông Vực Thánh Thành chúng ta không vào không được, ngươi thật dám ngăn cản chúng ta ở bên ngoài sao.
...Có tu sĩ chất vấn.
Ánh mắt của Trương Nhược Trần xoay qua chỗ khác, cường thế nói:
- Chỉ bằng ta là Đông Vực Vương, hết thảy ở Đông Vực, đều do ta quyết định.Bây giờ hắn có thực lực cường đại, cũng nên chân chính đảm đương trách nhiệm Đông Vực Vương.
Nhất là hiện tại hắn phong mang chính thịnh, để các phương kiêng kị, vừa vặn có thể thừa cơ chế định ra một vài quy củ.
- Trương Nhược Trần, ngươi không khỏi quá bá đạo đi, Đông Vực Thánh Thành cũng không phải của ngươi.- Từ hôm nay trở đi, không phải tu sĩ Côn Lôn giới, mỗi ngày chỉ có 800 danh ngạch tiến vào Đông Vực Thánh Thành, mỗi bến đò 100 danh ngạch. Đây là lệnh cấm của Trương Nhược Trần ta, cũng sẽ không lập lại lần thứ hai.
Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người ở đây.
- Ngươi dựa vào cái gì hạn chế chúng ta tiến vào Đông Vực Thánh Thành?Mắt thấy Trương Nhược Trần cách mình càng ngày càng gần, Thánh Vương tóc bạc không khỏi khẩn trương lên, tranh thủ buông Bán Thánh Côn Lôn giới xuống.
Trương Nhược Trần cực kỳ bình tĩnh, không nhanh không chậm đi về phía trước, lại căn bản không nhìn Thánh Vương tóc bạc một cái.
Trương Nhược Trần thản nhiên nói:Nhất là Thiên Cung sớm đã ban bố thiên điều, cấm chỉ nội đấu, cho dù Trương Nhược Trần mạnh hơn cũng phải tuân thủ, nếu không sẽ tiếp nhận nghiêm trị đến từ Thiên Cung.
Trương Nhược Trần nói:
- Cảm thấy danh ngạch quá ít đúng không? Vậy ta liền cho các ngươi cơ hội, chỉ cần giao một vạn viên thánh thạch, cũng có thể tiến vào Đông Vực Thánh Thành.Rất nhiều tu sĩ mở miệng, đều hết sức bất mãn.
Đông Vực Thánh Thành có rất nhiều cơ duyên, khắp nơi có thánh dược, bọn hắn làm sao có thể từ bỏ?
Rất nhiều người trong bọn họ, đều có lai lịch rất lớn, cho dù bây giờ Trương Nhược Trần thanh danh chính thịnh, cũng không e ngại.
Nghe vậy, rất nhiều tu sĩ ở đây cảm xúc càng thêm kích động,
Làm tu sĩ Thánh cảnh, đúng tà không thiếu thánh thạch, tay ra một vạn viên cũng không có gì. Nhưng tấy thân phận của bọn hắn, sao có thể nguyện ý bị người quản chế? Đừng nói một vạn viên thánh thạch, xem như một viên, bọn hắn cũng sẽ không nguyện ý cho. Mà nhìn thấy Trương Nhược Trần hung hăng chế định quy củ, tu sĩ Côn Lôn giới lại cực kỳ hưng phấn, bọn hắn sớm đã chịu đựng đủ những kẻ ngoại lai này ngang ngược, chỉ là không có thực lực cường đại, dù không vui cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trương Nhược Trần không thèm để ý những thanh âm phản đối kia, nhìn Thanh Thiên Thánh Long phân phó:
- Thanh Thiên, do ngươi phụ trách chấp hành, nếu ai dám quấy rối, hết thảy trấn áp, sau này không cho phép tiến vào Đông Vực Thánh Thành một bước.
- Vâng, chủ nhân.
Thanh Thiên Thánh Long hóa thành nhân hình khôi ngô, khom người finh mệnh.
Sau đó Thanh Thiên Thánh Long tấy ánh mắt bễ nghễ đảo qua tất cả mọi người ở đây, trên người tản mát ra fong uy mênh mông. Rất nhiều tu sĩ nhao nhao lui về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Bọn hắn tự nhiên nhận ra Thanh Thiên Thánh Long, biết nó có thực lực đối kháng bậc thứ nhất dưới Đại Thánh, có thể trọng thương Ma La đại thân vương.
Rất nhiều người đều ý thức được, Trương Nhược Trần không phải đang nói đùa, mà là thật muốn lập xuống quy củ, biểu thị công khai địa vị chúa tể của mình ở Đông Vực.
Các tu sĩ Thiên Đình giới còn muốn không chút kiêng kỵ cướp đoạt thánh dược đản sinh ra ở trong Đông Vực Thánh Thành, không thể nghi ngờ là người si nói mộng.