Chương 4257: Triệu Hồi Hàn Tương
Chương 4257: Triệu Hồi Hàn Tương
Bên ngoài Thánh Sơn, bao quanh một dòng sông rộng tom không ngừng tao nhanh, thiên địa thánh khí nồng đậm bốc tên, hình thành sương mù tuyết trắng, tựa như ảo mộng.
Ở trong Thánh Viện, con sông này được xưng tà Thánh Hà, nổi danh giống như Thánh Sơn, cực kỳ thần bí, từ khi Côn Lôn giới khôi phục, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ sinh ra thánh được, thậm chí còn từng sinh ra cổ thánh được mười vạn năm.
Một văn sĩ áo xanh nho nhã đứng ở bờ sông, cả người cùng dòng sông rung động hoàn toàn phù hợp, tiền thành một khối. Trương Nhược Trần trống rỗng xuất hiện ở sau lưng văn sĩ áo xanh, chắp tay nói:
- Gặp qua Lạc viện chủ.
Từ trước đến nay, Trương Nhược Trần đối với Lạc Hư luôn cực kỳ cảm kích và kính trọng, cho dù hiện tại hắn đã cường đại hơn Lạc Hư, cũng chưa từng cải biến.
Tận mắt thấy Lạc Hư bình yên vô sự, Trương Nhược Trần rốt cục cũng yên tòng.
Hắn có thể cảm giác được, trên người bao phủ Lạc Hư một tuồng khí tức thần bí, cho nên ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu.
Mặc dù không biết Lạc Hư ở đối kháng bị Ma La đại thân vương trọng thương, đến tột cùng đi nơi nào, nhưng Lay Trương Nhược Trần suy đoán, hắn hơn phân nửa tà đạt được cơ duyên bất phàm, trở nên càng cao thâm mạt trắc. Lạc Hư xoay người lại, ánh mắt chăm chú nhìn Trương Nhược Trần nói:
Không có dùng thời gian quá dài, song phương liền đạt thành nhận thức chung, quyết định ba ngày sau, ở Tử Vân Sơn phụ cận Đông Vực Thánh Thành, một tay giao người, một tay giao Thánh Đạo Cổ Trà Thụ.
Để bảo đảm vạn vô nhất thất, Trương Nhược Trần gọi Tiểu Hắc từ Vương Sơn tới.
Thực lực của hắn rất mạnh, đơn đả độc đấu, dưới Đại Thánh hắn không sợ bất luận kẻ nào, nhưng lần này phải đối mặt lại là La Sát Tộc, mà không phải một người nào đó.Lạc Hư thở dài:
- Sở Tư Viễn quá cố chấp, vì khí tiết Nho Đạo, lấy sinh mệnh thủ hộ Thánh Đạo Cổ Trà Thụ, đáng tiếc thực lực của ta không đủ, không thể cứu hắn, trơ mắt nhìn hắn bị Ma La đại thân vương kia cắt lấy huyết nhục, thánh huyết nhuộm đỏ Thánh Đạo Cổ Trà Thụ.
Cho dù đã qua thời gian rất lâu, nhưng hình ảnh đẫm máu kia vẫn ở trong đầu của hắn, vung đi không được, như phát sinh mới hôm qua.- Thánh Đạo Cổ Trà Thụ đối với Nho Đạo có ý nghĩa to lớn, nếu có thể đoạt lại, toàn bộ Nho Đạo đều sẽ thiếu ngươi một nhân tình.
Nói thật, trong lòng Lạc Hư có chút bội phục Trương Nhược Trần, trước đó hắn căn bản không dám nghĩ tới chuyện đoạt lại Thánh Đạo Cổ Trà Thụ.
Dù sao Thánh Đạo Cổ Trà Thụ rất bất phàm, nếu đã rơi vào trong tay những Thần Linh La Sát Tộc kia, cơ hồ là không thể nào trả trở về.- Đa tạ.
- Sở tiền bối có ân với ta, chuyện của hắn, ta há có thể ngồi yên không lý đến?
Trương Nhược Trần nói.Nhưng Trương Nhược Trần lại bắt được công chúa La Sát Tộc địa vị tôn sùng, để La Sát Tộc không thể không lựa chọn thỏa hiệp.
Trương Nhược Trần cũng không để ý nhân tình của Nho Đạo gì, hắn chỉ tuân theo nội tâm của mình làm việc, chỉ cầu không thẹn lương tâm.
Nếu như đã gặp Lạc Hư, Trương Nhược Trần cũng không trì hoãn, trực tiếp để La Sa đưa tin cho La Sát Tộc, nhanh chóng tiến hành trao đổi.- Lạc viện chủ không nên tự trách, Sở tiền bối lấy thân tuẫn đạo, xúc động lòng người, chúng ta cần phải làm, chính là hoàn thành ý nguyện của hắn, đoạt lại Thánh Đạo Cổ Trà Thụ từ trong tay La Sát Tộc.
Trương Nhược Trần nói.
Lạc Hư gật đầu:
Địa Ngục thập tộc, mặc dù có phân chia chí cao tộc, thượng tam tộc, trung tam tộc, hạ tam tộc. Nhưng chủng tộc càng cao, tộc nhân lại càng ít.
Chủng tộc càng thấp, tộc nhân càng nhiều.
Bởi vậy thực tực tông hợp của các tộc, kỳ thật đại khái tương đương. Chí ít thực tực dưới Thần cảnh, có thể nói không có tuyệt đối dẫn trước, cũng không có tuyệt đối nhỏ yếu.
Nếu Minh tộc cũng có thể có vô số cường giả, như vậy La Sát Tộc tự nhiên cũng sẽ không kém. Nếu không như vậy, Địa Ngục giới há có thể đồng thời đối kháng Thiên Đình vạn giới?
Dính đến La Sát công chúa và Thánh Đạo Cổ Trà Thụ, La Sát Tộc cực kỳ trọng thị, không biết sẽ phái ra bao nhiêu cường giả?
Thời điểm Trương Nhược Trần và Lạc Hư chuẩn bị trao đổi Thánh Đạo Cổ Trà Thụ, tin tức Trương Nhược Trần lập xuống lệnh cấm như gió thổi, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Đông Vực Thánh Thành, dẫn phát sóng to gió lớn.
Tu sĩ từ bên ngoài đến tự nhiên không muốn tuân thủ tệnh cấm, xung đột tà không thể tránh được. Nhưng sau khi Thanh Thiên Thánh Long xuất thủ, trấn áp hơn mười Thánh Vương cửu bộ đỉnh tiêm, các phương tu sĩ đều yên tặng xuống, không còn dám tùy tiện đi khiêu chiến uy nghiêm của Trương Nhược Trần.
Cũng bởi vậy, số tượng tu sĩ mỗi ngày tiến vào Đông Vực Thánh Thành giảm bớt trên điện rộng, dù sao rất nhiều người đều bận tâm mặt mũi, không nguyện ý giao nạp một vạn viên thánh thạch tệ phí vào thành. Mà phàm là tu sĩ ngoại lai đã ở trong Đông Vực Thánh Thành, thì không còn tuỳ tiện ra khỏi thành, tránh cho lúc đến lại bị ngăn ở bên ngoài.
Làm cho tu sĩ các phương bất mãn là, Thanh Thiên Thánh Long chẳng những tọa trấn tám đại bến đò, còn tiến vào Đông Vực Thánh Thành cướp đoạt cơ duyên, liên tiếp cướp đi hai gốc cổ thánh dược mười vạn năm.
Mặt khác, cường giả trận doanh Địa Ngục giới tiềm phục ở trong Đông Vực Thánh Thành, tất cả đều lựa chọn ẩn núp, không còn dám tùy ý lộ diện.
Có Trương Nhược Trần ở đây, chỉ cần bọn hắn hiển lộ ra tung tích, chỉ sợ sẽ không còn chỗ ẩn trốn.
Bên ngoài Thánh Viện, một thân ảnh cao gầy uyển chuyển chậm rãi từ trong một vùng tăm tối đi ra, mặc áo đen bó sát người, dáng người có lồi có lõm hoàn toàn hiển lộ ra.
Nàng không phải người khác, chính là Hàn Tương có được Hắc Ám Chi Thể.
Đúng lúc này, không gian xuất hiện sóng chấn động bé nhỏ, thân ảnh của Trương Nhược Trần trống rỗng xuất hiện ở trước mặt Hàn Tương.
- Điện hạ, ngươi rốt cục bỏ được kêu gọi ta, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi chứ!