Chương 4447: Bất Hủ Cảnh, Chết
Chương 4447: Bất Hủ Cảnh, Chết
Trương Nhược Trần đột phá đến Đại Thánh cảnh, chiến tực thật đáng sợ, Vạn Tâm nào dám thật khiêu chiến, nếu không cẩn thận trúng một thước, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Đã tìm được thân thể thích hợp, hắn cũng nên sớm chạy về, phục mệnh với Tu Thần Thiên Thần. - Vạn Tâm. Hai mắt Trương Nhược Trần đỏ bừng, thân hóa lưu quang, trực tiếp phóng tới vết nứt không gian.
- Bành!
Thân thể Trương Nhược Trần va chạm với quang vụ ở ngoại vi, lập tức vô số lôi điện tuôn ra, bổ vào trên người hắn, chấn hắn bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Thời điểm bay ở giữa không trung, ánh mắt Trương Nhược Trần vẫn như nhìn chằm chằm vết nút không gian, trơ mắt nhìn Vạn Tâm mang Trì Khổng Nhạc đi.
Đau tong như cắt.
Tựa như có người ở trên trái tim của hắn, thọc ngàn vạn đao, để hắn đau đến không muốn sống. - Ầm ầm.
- Phá.
Trương Nhược Trần tóc tai bù xù, toàn thân máu tươi bò lên lần nữa, giơ cao Đế Hoàng Thần Xích bổ tới.Trương Nhược Trần rơi xuống đất, Bất Hủ Thánh Khu đập ra một hẻm núi dài mấy chục dặm.
Vết nứt không gian này, chính là Địa Ngục giới vì vận chuyển đại quân mà mở, chỉ cho phép tu sĩ Địa Ngục giới thông qua, tu sĩ Thiên Đình giới sẽ bị ngăn cản ở bên ngoài.Bất Hủ Thánh Khu của hắn mạnh mẽ lại xuất hiện tổn hại, có huyết nhục sụp đổ. Trọng yếu hơn là, thánh hồn của Trương Nhược Trần bị ăn mòn đáng sợ, xuất hiện dấu hiệu tán loạn.
Bảy thành trì ngưng tụ thành lực lượng, viễn siêu Đại Thánh bình thường.Ầm ầm…
Vết nứt không gian không hề động một chút nào, ngược lại có lôi điện và quang vụ càng thêm cuồng bạo phun trào ra, oanh kích lên người Trương Nhược Trần.- Phốc phốc!
Trong miệng Trương Nhược Trần phun trào thánh huyết, lần nữa bay rớt ra ngoài.Đế Hoàng Thần Xích phóng ra thần lực mênh mông, như một thanh Thiên Địa Thần Kiếm, đụng vào quang vụ mờ mịt trên vết nứt không gian.
Bảy thành trì kia tựa như hằng cổ trường tồn, bất hủ bất diệt, đều đang phát sáng, tỏa ra lực lượng cường đại khó có thể tưởng tượng.
- Khổng Nhạc, Khổng Nhạc, Khổng Nhạc...
Trong miệng Trương Nhược Trần không ngừng hò hét, tần nữa bò tên, Đế Hoàng Thần Xích trong tay tại bổ ra tần nữa.
- Oanhl
- Âm ầm! ...
Mỗi bổ ra một thước, Bất Hủ Thánh Khu của Trương Nhược Trần sẽ băng liệt nghiêm trọng hơn, thánh hồn cũng tiến một bước tán loạn.
Lúc này Trương Nhược Trần căn bản không có bất kỳ lý trí gì, không có bất kỳ tư duy gì, không nghĩ ra bất kỳ vật gì khác, chỉ có một chấp niệm ở trong lòng... nhất định phải cứu Khổng Nhạc trở về.
Không cứu tại được, mình sẽ sống không bằng chết. - Giết. - Ai có thể đánh giết Trương Nhược Trần, sẽ dương danh Địa Ngục thập tộc. Đại quân Địa Ngục giới đuổi theo đến, lần nữa phát động công kích, vô số chiến binh bay ra, trong đó bao quát Chí Tôn Thánh Khí, Quân Vương Thánh Khí…
Trương Nhược Trần rống giận, không có xoay người đi ngăn cản, chỉ toàn lực công kích vết nứt không gian.
Tầng quang vụ tối tăm mờ mịt kia bị đánh đến lõm xuống, xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu, tựa hồ muốn phá toái.
-Banh banh banh.
Thế nhưng đúng túc này, hơn trăm vạn kiện chiến binh rơi xuống trên người, nuốt hết hắn. Dù có Hỏa Thần Khải Giáp bảo hộ, thánh khu của Trương Nhược Trần vẫn quy mô tớn sụp đổ, huyết nhục hóa thành bột mịn.
Bởi vì trong cơ thể của hắn đã không có máu để chảy. - Khổng Nhạc...
Nương theo một tiếng nỉ non, thân thể Trương Nhược Trần từ giữa không trung rơi xuống.
Thời khắc này Trương Nhược Trần, thân thể cơ hồ biến thành khô lâu tàn phế, không thành hình người, âm u đầy tử khí, ngay cả thánh hồn cũng hoàn toàn biến mất, hồn phi phách tán.
- Sao tại thế...
Cảm nhận được sinh mệnh ba động của Trương Nhược Trần biến mất, La Sa không khỏi tâm vào trạng thái đò đẫn.
Huyết Thần Thiên Quân và Huyết Ngưng Tiêu tiếc nhau, tâm đều chìm đến đáy cốc, thở dài một tiếng. - Ha ha ha, chết rồi, Trương Nhược Trần, mặc ngươi lại phong hoa tuyệt đại như thế nào, nhưng đối địch với Địa Ngục giới, thì vận mệnh đã được quyết định từ lâu.
Thạch Tuyệt Tâm nhịn không được cười to, tâm tình thoải mái, suy nghĩ thông suốt.
Không riêng gì hắn, rất nhiều cường giả Địa Ngục giới đều càn rỡ cười to.
Mặc cho Trương Nhược Trần lại loá mắt thế nào, cử thế vô địch, cuối cùng vẫn chết ở trong tay bọn họ.
Vì thế bỏ ra tất cả, đều hoàn toàn đáng giá.