Chương 4813: Chiết Tiên
Chương 4813: Chiết Tiên
Te Phong Đảo, tà hòn đảo xếp hạng thứ năm trên viên tinh cầu này, ở tại tiếp cận 10 triệu tộc nhân Diêm La Tộc.
Tộc nhân Diêm La Tộc, trời sinh có thực tực cường đại, cho dù La phàm nhân, cũng có thể giơ tên một con voi tón. Người tu hành trong bọn họ, tự nhiên cũng không ít.
Leo tên hòn đảo này, Trương Nhược Trần ở bến tàu đơn sơ, tìm được một quán trà. Trà rất bình thường.
Thế nhưng uống vào trong miệng, lại làm cho tâm tư của Trương Nhược Trần trở nên trầm định, nhớ tới sơ tâm đã từng đạp vào con đường tu luyện.
Nếu không có nhiều ân oán như vậy, không có áp bách không ngừng rơi xuống trên người, không có xuất thân Thánh Minh Hoàng Thái Tử hoặc Cửu vương tử, mình hẳn có thể vượt qua một thế yên ổn bình thường.
Ma không phải giống như bây giờ, mục đích đi vào viên tinh cầu này, tà vì cướp đoạt, tà vì giết người, giết một đám tu sĩ và phàm nhân không có bất kỳ ân oán gì với mình.
Đều tà sự tình nhất định phải tàm, tại không phải sự tình trong tòng mình muốn tam.
Không biết từ túc nào bắt đầu, mình tại biến thành cái dạng này, tựa hồ đã đi ngược tại sơ tâm. Đường sau đó phải đi, tại đang ở phương nào? Trương Nhược Trần nhìn nước trà trong bát.
Soi mình trong nước, thật lạ lẫm, có chút không nhận ra!
- Lộc cộc.100 điểm sáng tinh thần lực từ trong cơ thể Trương Nhược Trần bay ra, trong nháy mắt rơi xuống từng địa vực của Tề Phong Đảo, hóa thành một trăm đạo tinh thần lực phân thân.
Rất nhanh, ở trong một thành nhỏ, ý niệm tinh thần lực nghe được hai Đại Thánh Bất Hủ cảnh tọa trấn đảo này đàm luận một sự kiện, gây nên chú ý của hắn.Hắn sớm đã không có đường lui, lui lại một bước, chính là thịt nát xương tan.
- Xoạt!Uống cạn một bát, Trương Nhược Trần thu lại cảm xúc, ánh mắt trở nên sắc bén.
Con đường trước mặt, vẫn phải đi.- Bắc Cực xuất hiện phật quang, chiếu rọi ngàn dặm, xem ra cơ duyên của Bản Tộc Tinh đã xuất thế, chắc chắn sẽ bị Diêm Vô Thần lấy đi.
- Bản thánh nhận được tin tức là, Bắc Cực xuất hiện một cầu vồng phật quang, vượt ngang qua đại lục. Có phật âm từ lòng đất truyền ra, như vạn phật triều tông.- Lúc trước Diêm Hoàng Đồ suy đoán, cơ duyên của Bản Tộc Tinh có thể là một viên Phật Tổ Xá Lợi. Dù sao chỗ kia, phật khí nồng hậu dày đặc, phẩm chất cao đến kinh người, đồng thời xuất hiện hình ảnh Phật Tổ và hư ảnh Bồ Đề Thụ.
- Chẳng lẽ ngươi không biết, lại có tin tức mới nhất truyền ra?
- Tin tức mới nhất gì?
Âm thanh kia có chút trầm thấp nói: - Nghe nói chí bảo Phật môn Minh Kính Đài, có khả năng cũng ở đó. Ban đầu, Trương Nhược Trần còn cẩn thận lắng nghe.
Thế nhưng nghe được Phật Tổ Xá Lợi và Minh Kính Đài, trên mặt liền hiện ra ý cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Từ khi Phật môn sinh ra đến nay, không biết đã qua bao nhiêu vạn năm, nhưng có thể xưng Phật Tổ chỉ có sáu vị.
Vị Phật Tổ cuối cùng, được phật tu thiên hạ xưng tà Lục Tổ, viên tịch ở trước khi Thiên Đình thành tập.
Từ đó về sau, thế gian không còn Phật Tổ.
Lục Tổ viên tịch, tưu tại 84.000 viên Xá Lợi, bởi vì Phật Tổ Xá Lợi tà chí bảo vô thượng của Phật môn, nên chư vị Bồ Tát và Phật đều muốn thu hoạch một viên, dùng cái này tĩnh ngộ diệu pháp đạt tới cảnh giới Phật Tổ. Thế nhưng 84.000 viên Xá Lợi này, có 83.990 viên ở thời điểm sinh ra, đã biến thành Minh Kính Đài. Chỉ còn mười viên Phật Tổ Xá Lợi phân biệt cất giữ ở trong thập đại thánh địa của Phật môn.
Thử hỏi bảo vật như Phật Tổ Xá Lợi, làm sao có thể lưu lạc đến Địa Ngục giới?
Lại nói Minh Kính Đài, truyền thuyết không chỉ do 83.990 viên Phật Tổ Xá Lợi ngưng tụ thành, về sau không biết là ai, không biết lấy loại thủ đoạn nào, luyện nó thành một kiện Phật khí.
Làm chiến binh, uy tực của Minh Kính Đài có thể so với Thần Khí.
Làm Phật bảo, nó có thể trợ phật tu thiên hạ ngộ đạo.
Là kết tinh của Phật Tổ Xá Lợi, nó có thể tàm cho văn minh khai hóa, chúng sinh thanh trí, vạn vật thông tinh. Có thể nói, Minh Kính Đài là bảo vật còn trân quý hơn Thần Khí.
- Phật Tổ Xá Lợi, Minh Kính Đài, xem ra Diêm Hoàng Đồ muốn lấy bọn chúng làm mồi nhử, dẫn ta, Lam Anh, Khuyết, đều Băng Xuyên đại lục.
Trương Nhược Trần thu hồi ý niệm tinh thần lực, trong lòng nghĩ như vậy.
Nhìn ra đây tà một cái bẫy, thế nhưng Trương Nhược Trần không cách nào áp chế rung động trong tòng, ánh mắt nhịn không được nhìn về phương bắc.
Bầu trời phương bắc, đúng ta có kim hà nhàn nhạt.
Nếu như nói, còn có cái gì tương đương với nuốt Thánh Ý Đan Đế phẩm tìm hiểu ra một đạo thánh ý đỉnh tiêm, như vậy vật này nhất định tà Phật Tổ Xá Lợi. Nếu như nói, còn có cái gì trợ giúp dung hợp thánh ý còn hơn nuốt Thánh Ý Đan Chuẩn Đế phẩm, như vậy Minh Kính Đài nhất định là một trong số đó.
Diêm Hoàng Đồ chính là nhìn ra, trước mắt đối với Trương Nhược Trần, Lam Anh, Khuyết mà nói, tu luyện thánh ý và dung hợp thánh ý là sự tình trọng yếu nhất, cho nên mới sẽ thả ra tin tức như vậy.
Nếu bọn họ không đi, nhất định tâm thần không yên, không cách nào tiến vào trạng thái tu luyện.
- Tốt! Vì dung hợp ra thánh ý nhất phẩm, coi như tin tức này chỉ có một phần vạn độ tin cậy, cũng phải đi một chuyến.
Trương Nhược Trần hết sức rõ ràng, con đường mình đi bây giờ gian nan đến mức nào, cho nên không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Ngón trỏ tay phải của hắn cắt một vết máu, từ bên trong nhỏ ra một giọt huyết địch, rơi vào trong chén trà. Nước trong chén trà sôi lên, hóa thành một đoàn huyết khí.
Huyết khí ngưng tụ thành một Trương Nhược Trần khác.
Phân thân bay lên không, bay về phương bắc.
Hai vị Đại Thánh Bất Hu cảnh tọa trấn Te Phong Đảo, ở thời điểm phân thân bay qua đỉnh đầu bọn họ, đã sinh ra cảm ứng. Hai người tiếc nhau, đang muốn truyền âm cho Diêm Hoàng Đồ.
Đột nhiên.
Âm ầm. Cả Tề Phong Đảo dài đến hơn một ngàn dặm, bị một cỗ lực lượng khủng bố tuyệt luân ép tới sơn hà vỡ nát, đại địa lún xuống.
Sơn nhạc hóa thành đất bằng, tất cả kiến trúc nghiền nát.
Một lát sau, cả hòn đảo nhỏ chìm vào đáy biển, không biết bao nhiêu tộc nhân Diêm La Tộc chết oan chết uổng. Càng đáng sợ là, bọn hắn đến chết cũng không biết, địch nhân của mình ở nơi nào.
- Trời al Đây tà... Đây tà xảy ra chuyện gì? - Tinh cầu hủy diệt sao? Chỗ bến tàu, từng tộc nhân Diêm La Tộc đang vận chuyển hàng hóa, dọa đến ngồi bệch trên mặt đất.
Vừa rồi bọn hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thiên băng địa liệt, ngoại trừ bến tàu, địa phương khác đều hóa thành một bộ phận của hải vực.
Người pha trà trong quán, toàn thân như nhũn ra, nơm nớp lo sợ, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần vẫn ngồi ở trên ghế.
Người trẻ tuổi này, từ đầu đến cuối đều tộ ra bình tĩnh tạnh nhạt.
Thế nhưng hắn tận mắt nhìn thấy, vừa rồi chính tà người trẻ tuổi này, giơ bàn tay tên tại ấn xuống, một mảnh đại địa rộng tớn biến mất ở trước mắt hắn.
- Là... Là ngươi... Ngươi ma quỷ này... Quỷ... Người pha trà sợ hãi tới cực điểm, bờ môi run rẩy nói.
Trương Nhược Trần đứng lên, vốn định tính tiền rời đi, lại phát hiện trên người không có mang đồ vật loại hình tiền tài, thế là từ trên đầu rút ra một sợi tóc, bỏ lên bàn nói:
- Cái này, xem như tiền trà a!
Hắn xoay người, đang định bay đi. Người pha trà tấy dũng khí, tức giận nói: - Vì sao ngươi không giết chết chúng ta tuôn đi? Trương Nhược Trần ngẩng đầu nhìn lên trời, trầm mặc nửa ngày mới nói:
- Trước mắt ta thấy được, là người sống sờ sờ. Nhìn không thấy, bọn hắn đã là sâu kiến.
- Bá...
Một vệt kim quang hiện lên, Trương Nhược Trần đã rời đi.
Người pha trà từ dưới đất gian nan bò dậy, nhìn về phía sợi tóc trên bàn.