Chương 4817: Nhị Thập Chư Thiên
Chương 4817: Nhị Thập Chư Thiên
Vùng thiên địa này vốn tường hòa như Phật quốc tịnh thổ, thế nhưng giờ phút này, tại mây đen che trời, tôi điện đan xen, toàn bộ không gian trở nên sôi trào.
Giống như tà ma xâm chiếm phật thổ.
- Tí tách! Giọt mưa màu đen rơi xuống, khiến cho thiên địa đen kịt trở nên càng tối càng lạnh.
Gió thổi đại địa, tiếng rít lạnh thấu xương.
Giọt mưa kia còn nặng hơn thánh thiết, rơi xuống mặt đất, mặt đất vốn cứng rắn, lại ném ra từng cái lỗ sâu.
Một giọt mưa, giống như một mũi tên.
Phật quốc trở nên nguy hiểm.
Trương Nhược Trần kích hoạt một kiện Thiết Bố Tán cấp bậc Nhị Nguyên Quân Vương Thánh Khí, đứng ở trong mưa nhìn về phía trước. Trong tầm mắt, mênh mông mù mịt, cảnh tượng lờ mờ.
Đạo tỏa giữa thiên địa càng thêm dày đặc, lấy tu vi của Trương Nhược Trần cũng cảm giác đi rất cố sức.
- Hoa...
Một quỷ môn tĩnh mịch nhẹ nhàng đi qua trong mưa.- Máu! Máu! Máu...
- Ta còn không có hút máu, ngươi lại muốn hút máu của ta?
Ngón tay của Trương Nhược Trần điểm ra ngoài, một đạo chỉ kình hóa thành kiếm khí kích xạ.Nhìn như một cánh cửa, trên thực tế là một vết nứt không gian dài năm sáu mét. Vết nứt bay rất nhanh, một đầu khác có lực lượng hư vô tiêu tán ra.
- Ầm ầm.
Lại có ma lôi đánh vào vách núi, đánh rớt từng tảng đá to bằng gian phòng, rơi xuống dưới núi.- Nơi này đến cùng là địa phương nào? Là Phật quốc, hay ma cảnh?
Con đường thông hướng Thụy Phật Sơn rất khó đi.
Con đường leo núi càng khó đi hơn.- Oa oa!
Mà âm từ trên một cây ngô đồng truyền đến. Trên cây đậu một con quạ mọc ra lông vũ màu đỏ như máu, hai mắt phảng phất như mắt người, thời điểm nhìn về phía Trương Nhược Trần, lại mang theo hung quang phệ huyết.
Nó vẫy cánh bay về phía Trương Nhược Trần, bén nhọn kêu lên:Màn mưa giống như từng đường cong đứt quãng, từ không trung rủ xuống mặt đất.
Tuyệt đại đa số giọt mưa đều màu đen, thế nhưng ngẫu nhiên lại xuất hiện một đường cong màu vàng, sau khi rơi xuống mặt đất, đập ra lỗ thủng sâu không thấy đáy, ẩn chứa lực xuyên thấu có thể sát thánh.
Trong lòng Trương Nhược Trần sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, nếu không phải một ngôi miếu trên Thụy Phật Sơn còn phát ra phật quang yếu ớt, có lẽ hắn đã không muốn tiếp tục tiến lên.
Con quạ màu đỏ rung cánh, từ một con biến thành một đám, từ bốn phương tám hướng phóng tới Trương Nhược Trần.
Chỉ kiếm chỉ đánh chết ba con trong đó.
- Lại còn có thể phân thân.
Trương Nhược Trần kinh ngạc, Tịnh Diệt Thần Hỏa từ trong cơ thể tiêu tán ra, hình thành một hỏa cầu thật fón. Con quạ màu đỏ đụng vào hỏa cầu, lông vũ trên người bốc cháy.
- Ầm ầm.
Hỏa cầu bành trướng, hóa thành sóng xung kích, giống như gió thu quét lá vàng, đánh bay tất cả con quạ ra ngoài, thân thể vỡ nát.
Chỉ có một con qua đào thoát, bay vào trong bóng tối.
Trong hắc ám, tồn tại quá nhiều hung hiểm, bởi vậy Trương Nhược Trần không có đi đuổi, tầu bầu nói:
- Nơi này tại sinh tôn Cửu Mệnh Huyết Nha tu vi Thiên Vấn cảnh, quả nhiên không phải Phật cảnh bảo địa gì. Nếu là địa phương cất giữ cơ duyên, làm sao có thể không có nguy hiểm?
Hạng người tầm thường, không đến được chỗ có cơ duyên.
Trương Nhược Trần bung dù, tiếp tục tiến lên.
Trong Thụy Phật Sơn, địa phương còn thần thánh duy nhất, chính tà đồng miếu trên núi.
Giờ phút này, Trương Nhược Trần đứng ở bên ngoài đồng miếu, phía trước tà cầu thang ba trăm tám mươi bốn bậc, to tớn hùng vĩ, tựa hồ feo tên nó, thì có thể đến một thế giới khác.
Trong túc mơ hồ, có thể trông thấy hình dáng của đồng miếu, cùng từng cây đồng trụ thô to trước miếu. Giẫm lên cầu thang, Trương Nhược Trần từng bước một trèo lên.
Trên cầu thang, có vết máu tươi mới, có thánh binh tàn thiết, vết máu giống như cùng cầu thang hòa làm một thể, mưa cũng rửa không sạch. Trước đây không lâu, nơi này nhất định bạo phát kịch chiến Đại Thánh cấp, có người thụ thương, thậm chí khả năng đã vẫn lạc.
Mưa rơi càng gấp hơn.
Trên vải dù, phát ra thanh am phốc bừng bừng... rung động.
Đi tới đỉnh cầu thang, Trương Nhược Trần một thân huyết y, đứng ở giữa hai cây đồng trụ, quay người nhìn đồng trụ phía bên phải.
Đồng trụ giống như cối xay, cao tới hơn hai mươi trượng, phía trên đúc một pho tượng cao fớn uy mãnh, ba mắt, hai tay đều cầm kiếm, hiện tên tư thế nhấc tay trảm thiên. Tuy là một tượng đồng, lại tản mát ra uy năng khủng bố đến cực điểm, trên người ẩn chứa khí tràng nhiếp hồn.
Đứng ở trước mặt nó, Trương Nhược Trần chỉ có thể bình tức tĩnh khí, cảm giác kiềm chế.
Đổi một vị Đại Thánh khác, tuyệt đối không dám nhìn thẳng nó như thế. Còn tu sĩ dưới Đại Thánh, chưa leo lên hơn phân nửa cầu thang đã quỳ rạp xuống đất.
Dạng đồng trụ này, hết thảy có 20 cây, vây quanh bốn phương của đồng miếu.
Tượng đồng trên đồng trụ không giống nhau.
Có Bồ Đề Phật Thụ kim quang tóng tánh, có cự nhân tay cầm chiến phủ, có Thần Cơ thân người đuôi cá, có Thiên Long chín đầu... Trương Nhược Trần đi ở dưới đồng trụ, không dám nhìn kỹ thân hình của bọn hắn, bởi vì hơi chú mục xem xét, đầu sẽ đau muốn nứt, phảng phất như bọn hắn đều là nhân vật cấm kỵ, không phải Đại Thánh cảnh có thể nhìn thẳng.
- Bọn họ là ai? Vì sao tượng đồng của bọn hắn bị đúc thành cây cột?
Trương Nhược Trần ở trong Thất Tinh Đế Cung, xem qua vô số điển tịch, lại không cách nào từ trên điển tịch tìm tới thân ảnh đối ứng với bọn hắn.
- Bọn hắn tà Nhị Thập Chư Thiên.
Thân hình khôi ngô của Diêm Hoàng Đồ từ phía sau đồng trụ hình Thiên Long chín đầu đi ra.
Trên người hắn, thần quang nội tiễm, không có phong mang tất tộ như ngày xưa, đối mặt cừu địch nhưng không có mảy may sát khí, giống như một tráng hán phổ thông. Thế nhưng càng như vậy, Trương Nhược Trần lại biết tu vi của Diêm Hoàng Đồ nhất định lại có đột phá, đã trở nên càng thêm đáng sợ.
Đại Thánh Bách Gia cảnh, không chỉ phải kéo đứt gông xiềng, còn tu luyện quy tắc thánh đạo.
Có Bách Gia cảnh đại viên mãn, quy tắc thánh đạo trong cơ thể chỉ có 3 tỷ. Có lại có thể đạt tới 10 tỷ. Cả hai chiến lực chênh lệch, tự nhiên là khác nhau một trời một vực.
Đồng dạng là Bách Gia cảnh đại viên mãn, nhưng vẫn còn có chỗ tăng lên.
Trông thấy Diêm Hoàng Đồ hiện thân, Trương Nhược Trần không chút kinh ngạc, như lão hữu gặp lại, ánh mắt bình tĩnh nói:
- Nhị Thập Chư Thiên, danh tự thật xa lạ.
- Sở dĩ ngươi cảm thấy cái tên này lạ lẫm, chỉ là bởi vì thời gian bọn hắn tồn tại đã qua quá lâu.