Chương 5133: Ma Nguyên
Chương 5133: Ma Nguyên
- Bành.
Mắt thấy nó sắp tấy xuống không gian giới chỉ, một đạo bạch quang hiện tên, Tiểu Hắc bị bạch quang quất đến bay ra ngoài.
Liên tục tật ba vòng, Tiểu Hắc chóng mặt đứngy (ên, con mắt chuyển động tìm kiếm trong phòng, nói: - Ai? Ai đánh lén bản hoàng?
Xác định trong phòng, ngoại trừ Trương Nhược Trần và Cô Xạ Tĩnh, thì không có tu sĩ thứ ba, tTiểu Hắc mới thở dài một hơi, nói một mình:
- Ánh sáng màu trắng... Không đúng, giống một cái đuôi, thứ gì chứ?
Tiểu Hắc nhìn xung quanh, tần nữa di về phía Trương Nhược Trầnr.
Lần này nó cẩn thận hơn rất nhiều.
Tiểu Hắc thả ra thần diễm, móng vuốt chậm rãi mò về phía không gian giới chỉ trên ngón tay của Trương Nhược Trần. Thời điểm sắp bắt lấy chiếc nhẫn, Tiểu Hắc cố ý dừng lại một chút, thấy đạo “bạch quang” kia không có xuất hiện, mới thở dài một hơi.
- Vừa rồi hẳn là bảo vật hộ thể của Trương Nhược Trần quấy phá. Bảo vật hộ thể kia, hơn phân nửa là một lần duy nhất, đã bị tiêu hao hết. Lần này... A...
Tiểu Hắc cười hắc hắc, tiếng cười còn chưa dứt, liền kêu thảm một tiếng.Hai mắt Tiểu Hắc ứa ra hỏa diễm, song trảo nắm chặt, thánh uy cường đại từ trong cơ thể bạo phát ra, khí phách hùng dũng hiên ngang, cất bước đi về phía Trương Nhược Trần.
Nó hoài nghi, hung đồ đánh lén nó giấu ở nơi nào đó trên người Trương Nhược Trần.Làm Đồ Thiên Sát Địa Chi Hoàng, cho tới bây giờ chỉ có nó đánh lén người khác, ai dám đánh lén nó?
- Không ra đúng không? Một khi bản hoàng tức giận, vùng thiên địa này cũng phải run rẩy.Tiểu Hắc dùng móng vuốt che mặt, nộ khí đằng đằng, khàn giọng rống to.
Quá ghê tởm, thế mà bị đánh lén hai lần liên tiếp.Đạo bạch quang kia xuất hiện lần nữa, quất vào trên mặt nó, thân thể bay ra ngoài, mặt mèo sưng húp.
- Ai? Đi ra cho bản hoàng, giấu đầu lộ đuôi tính là anh hùng hảo hán gì? Có bản lĩnh đánh một trận đàng hoàng.Cách giường còn ba thước, hư không run rẩy, bạch quang bay ra.
Con mắt Tiểu Hắc trợn to, rốt cục thấy rõ, đạo bạch quang kia là một cái đuôi, rất to, rất dài, bóng loáng.
- Đùng!
Giống như trường tiên, cái đuôi quất tới ngực Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc sớm có đề phòng, đột nhiên tui về phía sau, tránh đi một kích này, đứng ở biên gIỚI An Nặc Trận, cười ha ha:
- Đến đến, quất bản hoàng đi, quất không đến, quất không đến... Đùng!
Cái đuôi vô thanh vô tức hiện ra ở trên đỉnh đầu của Tiểu Hắc, hung hăng quất xuống.
Toàn thân Tiểu Hắc rung mạnh, lông vũ bị đánh mất một nhúm, ba hồn bảy vía như bị đánh tan, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
- Ngu xuẩn.
Táng Kim Bạch Hổ từ trong không gian di ra, tong hành hổ bộ tới gần, tại hung hăng đạp Tiểu Hắc một cước. Không biết qua bao lâu, thánh hồn bị chấn thương của Trương Nhược Trần lần nữa ngưng hợp, tỉnh lại.
Vừa mở mắt, hắn đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn hai tay và thân thể.
Thương thế của nhục thân đã tự động khỏi hẳn.
Đột nhiên một cỗ đau đớn toàn tâm từ đầu truyền đến.
Trương Nhược Trần cắn chặt răng, hai tay bưng bít tấy đầu, nửa ngày sau, CƠ bắp trên mặt co giật mới buông tỏng. Sau khi miệng tớn thở đốc, hắn thì thào: - Hiện tại ta và Đại Thánh Vô Thượng cảnh chênh lệch, lại to lớn như thế. Cho dù mượn một đạo kiếm khí của Minh Vương, thế nhưng hai cỗ lực lượng va chạm hình thành dư kình, vẫn kém chút phá hủy nhục thân Bán Thần của ta.
- Thánh hồn của ta tồn tại ở trong Thần Quang Khí Hải, lại được thánh nguyên bảo hộ, cũng suýt nữa bị đánh tan.
- Chênh lệch về cảnh giới, quả nhiên không dễ vượt qua như vậy. Chờ chút, khí hải của ta...
Trương Nhược Trần nội tra khí hải, kinh dị phát hiện Thần Quang Khí Hải có Chư Thần ấn ký, tại xuất hiện từng vết rách.
Ngay cả bốn viên thánh nguyên trong khí hải cũng hiện ra hình dáng rạn nút.
Trương Nhược Trần cười khổ, bị thương thành tình trạng hiện tại, cũng không biết nên may mắn, hay nên phiền muộn. Chí ít khí hải và thánh nguyên vẫn còn, tu vi không có phế.
- Tỉnh rồi?
Đầu mèo to lớn của Tiểu Hắc, cẩn thận từng li từng tí tiến tới.
Trương Nhược Trần nhìn nó một chút, tộ ra vẻ khác tạ hỏi:
- Sao trên đầu ngươi tại quấn một vòng vải trắng? Tiểu Hắc nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trong tòng đang phán đoán, hắn tà cố ý giả vờ không biết, hay thật mới vừa tỉnh táo tại? - Ấy! Không có việc gì, chỉ là đánh với Vu Mã bị chút thương thế, không quan trọng.
Tiểu Hắc quơ quơ móng vuốt, dáng vẻ không quan trọng.
- Nha!
Trương Nhược Trần tuôn cảm thấy Tiểu Hắc có chút kỳ quái.
Ánh mắt Tiểu Hắc nhìn chăm chú về phía nửa người dưới của Trương Nhược Trần, thần thần bí bí hỏi:
- Bây giờ thân thể của ngươi, có chút không giống trước kia nha? Trương Nhược Trần nói:
- Ừm! Đến cùng ngươi muốn hỏi cái gì?
- Ngươi có đuôi không?
Tiểu Hắc chăm chú hỏi. Khuôn mặt của Trương Nhược Trần đen thui, nhìn mình cái gì cũng không mặc, vội vàng từ trong không gian giới chỉ tấy ra một bộ thánh bào mặc vào, nói:
- Ta ngất tâu như vậy, chăng ts ngươi không tự mình đi xem? - Ai muốn nhìn cái mông của ngươi... Không đúng, là cái đuôi.
Tiểu Hắc bị cái đuôi kia quất mấy lần, nơi nào còn dám tới gần Trương Nhược Trần?
Bất quá hiện tại Trương Nhược Trần tỉnh lại, cái đuôi màu trắng lại không có xuất hiện. Vì vậy Tiểu Hắc đánh bạo, đi ra sau lưng Trương Nhược Trần, theo dõi cái mông của hắn, cẩn thận nói:
- Không giống như có thể giấu cái đuôi a!
Vừa nói, nó vừa thỏ ra một cái móng vuốt...
- Làm gì đấy?