Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update 2024)

Chương 5303 - Chương 5323: Phụ Tử

Chương 5323: Phụ Tử Chương 5323: Phụ Tử
Ma Lang tộc, ở trong Bách Tộc Vương Thành địa vị tương đương Dạ Xoa tộc, ta một trong tam tộc cường đại nhất. Thánh địa Ma Lang tộc tại được xưng tà Thất Phong Liên Hoàn Sơn, trong dãy núi, ma khí hóa thành biển mây, đen nhánh mà nồng đậm, điện quang tuu động, tiếng sấm tram thấp túc xa túc gần.

Trên đỉnh núi, có hai bóng người đứng thẳng. Khí Thiên đứng ở phía trước, đầu đội mũ đen, lộ ra khuôn mặt chừng 30 tuổi, râu ngắn, tinh thần phấn chấn, ánh mắt như điện.

Gương mặt, bao quát thân hình, khí tức trên người hắn, đều đang nhanh chóng biến hóa.

Trong chốc lát, biến thành một bộ dáng khác.

Trương Nhược Trần nhìn thấy nam tử trung niên trước mắt, cảm xúc rốt cuộc không thu tiễm nổi, tình cảm, nghi vấn, hoang mang nhiều năm qua, từ tim một mực vọt tới đỉnh đầu, sau đó hóa thành hai dòng nước ấm tuôn ra.

- Nguyên tai... Nhiều năm như vậy, ngài cũng ở Vận Mệnh Thần Điện, ta cho rằng ngài sớm đã chết rồi, đã sớm bị đám người Thanh Đế hại chết, hoặc tà đi Tây Phương Phật Giới tàm hòa thượng. Sao người có thể sống thoải mái như vậy được chứ?

Trương Nhược Trần cắn chặt răng, gần như chất vấn hỏi. Một bộ dáng khác của Khí Thiên, chính là Minh Đế mất tích 800 năm trước.

Sống lưng Trương Nhược Trần thẳng tắp nói:

- Câu xin lỗi này, ngài không nên nói với con, mà nên nói với mẫu hậu, nói với những thần tử và con dân Thánh Minh trung với ngài, lại bởi vì ngài mà chết, bởi vì ngài mà lưu vong thiên hạ kia.
- Tình đến chỗ sâu, làm sao có thể không rơi nước mắt? Hơn nữa ngài sai, con cũng không phải hận, cũng không phải oán, con chỉ muốn biết vì cái gì?

Trên đỉnh núi, gió lạnh phần phật.
- Ta biết, con đã biết rất nhiều. Cũng biết, trong lòng con nghi hoặc và bất mãn với ta.

Trương Nhược Trần đứng ở một bên, lẳng lặng nghe.
- Ta biết trong lòng con có hận ý, cũng có oán khí, nhưng nam nhân lại khổ lại mệt, lại hận lại oán, cũng không nên rơi lệ. Tính cách của con, cuối cùng vẫn giống mẫu thân con hơn.

Trương Nhược Trần cười khổ, gần như lầu bầu nói:
Trương Lăng.

Ánh mắt Minh Đế khắc sâu mà chuyên chú, nhìn hải dương ma khí dưới chân nói:
- Con sai rồi! Câu xin lỗi này, không đại biểu ta cho rằng sự tình mình làm là sai, chỉ là trong lòng áy náy, áy náy mình không đủ cường đại. Nếu mình đủ cường đại, sẽ không cần đi làm nhiều sự tình bất đắc dĩ như vậy, bằng lực lượng, liền có thể thủ hộ gia đình của chúng ta, quốc gia của chúng ta, văn minh và thế giới của chúng ta,

Minh Đế xoay người, rốt cục đối mặt với Trương Nhược Trần nói:
Minh Đế không có lập tức đáp hắn, trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói ra một câu:

- Xin lỗi.


- Tính cách của con rất giống mẫu thân của con. Nàng làm việc nhìn như tàn nhẫn, trên thực tế cách cục lại rất nhỏ, xem tình thân nặng hơn tất cả. Mà ta lại khác, ta từ nhỏ là thái tử của Thánh Minh đế quốc, về sau là một đế hoàng. Từ nhỏ được quán thâu tư tưởng, chính là trách nhiệm, trách nhiệm, cuối cùng vẫn là trách nhiệm.

Minh Đế tự giễu cười nói: - Không có thế giới, từ đâu tới nước? Không có nước, từ đâu tới nhà?

- Nếu con không sinh ở trong hoàng gia, con tự nhiên không cần gánh những trách nhiệm này. Một khi tại vị, tại không gánh trách nhiệm, tà sỉ nhục của thiên hạ, không xứng sống ở thế gian. - Nếu con chỉ là một người bình thường, con đương nhiên không cần làm cái gì. Đối với một thế giới mà nói, đối với một quốc gia mà nói, đối với một văn minh mà nói, người bình thường chỉ cần sinh sôi hậu đại, người thiên phú dị bẩm lại nhất định phải gánh vác trách nhiệm, đi viết lịch sử, sáng tạo tương lai, hoặc cứu thiên hạ vạn dân ở trong nước lửa.

Một ít lời phía sau, cũng không biết là hắn nói một mình, hay tận lực nói với Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần đúng là từ chỗ Mộ Dung Phong Diệp, Minh Giang Vương, Khổng Lan Du, Trì Dao, Hải Đường bà bà… hiểu được chuyện phát sinh 800 năm trước.

Vào một số thời khắc, kỳ thật hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm trong tòng Minh Đế, cũng minh bạch những đạo tý không thể không thừa nhận kia. Dù sao từ nhỏ hắn cùng Minh Đế tớn tên, vẫn có chút hiểu rõ người phụ thân này.

Thế nhưng vì cái gì 800 năm trước, không nói cho hắn biết hết thảy? Trương Nhược Trần nói: - Đã nhiều năm như vậy, lần nữa gặp nhau, chúng ta liền nói mấy cái này sao? Con đã không còn là tiểu hài tử, đạo lý nên hiểu, con đều hiểu.

- Ta biết con đã lớn, đã có nội tâm kiên cường, cũng có thể chịu đựng trách nhiệm con nên gánh vác, cho nên mới tới gặp con.

Minh Đế nói.

Trương Nhược Trần hỏi: - 800 năm trước, Trì Dao giết con, người hiểu rõ tình hình không?

Minh Đế nhìn hắn, nhẹ gật đầu. - Vì cái gì?

Minh Đế chắp tay sau lưng, cất bước đi về phía vách đá, ngửa đầu nhìn trời.

Trương Nhược Trần ép sát lên hỏi:

- Vì cái gì? Tại sao phải để nàng giết ta? Vì sao không nói cho ta biết chân tướng, nếu ta biết chân tướng, vì Trương gia cũng tốt, vì Thánh Minh, vì Côn Lôn giới cũng được, ngài hắn minh bạch, con có thể bỏ ra hết thảy, thậm chí tính mạng của mình. Vì những người thức tỉnh kia của Côn Lôn giới bức bách sao? Là bọn hắn để Trì Dao giết ta?

Minh Đế nhẹ nhàng tắc đầu nói:

- Có một ngày con sẽ rõ. Người thế hệ này của chúng ta, đều tà bởi vì sống, vì càng nhiều người sống mà cố gắng. Trân nhi, đã nhiều năm như vậy, tần nữa gặp nhau, chúng ta tại nói mấy cái này sao? Giữa chúng ta, chẳng ts không có những tời khác để nói sao? Trương Nhược Trần hiểu rất rõ Minh Đế, chính vì như thế, rất khó sinh ra hận ý với hắn.

Bởi vì minh bạch, vị phụ thân này của mình, là vô luận như thế nào cũng sẽ không làm ra sự tình tổn thương hắn, có lẽ quan niệm khác biệt, có lẽ có chỗ giấu diếm với hắn, thế nhưng mục đích cuối cùng nhất sẽ không xấu.

Minh Đế và Trương Nhược Trần ngồi ở trên vách đá, mặc cho gió lạnh thổi qua.

Phụ thân chưa già, nhi tử đã không còn nhỏ tuổi, đều tà đại trượng phu sống tưng thắng tắp giữa thiên địa.

- Con còn nhớ không, năm bảy tuổi, con bị ta hung hăng đánh cho một trận?

Minh Đế cười nói, giống như đang nhớ tại cái gì. Trương Nhược Trần cười lắc đầu:

- Đó chỉ sợ là lần xấu hổ nhất đời này của con, cái mông bị đánh nở hoa. Thế nhưng con lại quên, vì sao người lại đánh con.

- Bởi vì con nói con không muốn lấy cái tên Trương Nhược Trần này.

Minh Đế nói.

- Thật sao?

- Đúng vậy, con nói Nhược Trần, Nhược Trần, ngài chính tà muốn con trở thành người như Tuyết Hồng Trần, thế nhưng con chính con, đanh tự tà nhất định phải đôi. Minh Đế nói.

Câu nói sinh con nên như Tuyết Hồng Trần này, Minh Đế thường xuyên treo ở bên miệng, cho nên có tên Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần hiếu kỳ nói:

- Con đến bây giờ vẫn rất hiếu kỳ, con dù sao cũng là thái tử của Thánh Minh đế quốc, ngài lấy tên như thế cho ta, thật được sao? Kiếm Đế tất nhiên ưu tú, thế nhưng ngài cũng coi là một đời đế hoàng, không đến mức thưởng thức hắn, thậm chí có chút sùng bái hắn như vậy chứ?

Trương Nhược Trần không sợ lại bị đánh mông, nói chuyện không khí phách hơn rất nhiều.

Trong mắt Minh Đế tràn ngập cảm xúc, thở dài:

- Ta thưởng thức và bội phục hắn, không chỉ vì thiên tư của hắn. Con cũng biết, hắn là người thứ nhất của Côn Lôn giới từ bỏ hết thảy, nghĩa vô phản cố tiềm nhập Địa Ngục giới. Vì giúp Côn Lôn giới tìm kiếm một chút hi vọng sống, mà bước lên một con đường rất có thể sẽ chết không nơi chôn thây.

- Từ đây Côn Lôn không còn Kiếm Đế, chỉ để lại ngàn vạn hồng nhan đau lòng muốn chết.

Bình Luận (0)
Comment