Chương 5396: Tế Đàn
Chương 5396: Tế Đàn
Cự thạch đắp tên thành con đường, rộng chừng ba mươi trượng, mười chiếc xe có thể song song phi nước đại.
Nhưng trên con đường này, tại có rất nhiều chỗ TẼ.
Giờ phút này, tấy Nguyên Thiên Mạch cầm đầu tu sĩ Tử Thần Điện, đang dừng ở một chỗ chỗ rẽ, sử dụng Bản Nguyên Thần Tinh đắp tên thành một tế đàn cao ba thước. Là Bản Nguyên Thần Tinh phổ thông, không phải Bản Nguyên Thần Tinh cực phẩm.
Nguyên Thiên Mạch tóc trắng như tuyết, chắp hai tay sau lưng, phong khinh vân đạm nói:
- Huyễn Chân, đi thôi.
Huyền Chân nhẹ gật đầu, đi ra phía trước, cắt cổ tay, huyết dịch trong cơ thể nhỏ xuống trên tế đàn. Hắn tà Bản Nguyên Chưởng Khống Giả, cho dù hiện tại chỉ có tu Vi Bán Thánh, thế nhưng trong huyết địch vẫn ẩn chứa tực tượng bản nguyên tỉnh thuần.
- Xoạt! Một cột máu từ trong tế đàn tuôn ra, bay thẳng lên không.
Sở dĩ Nguyên Bản Tịch có thể trở thành một thành viên trong đó, đương nhiên là bởi vì quan hệ với Nguyên Thiên Mạch, nếu không nơi nào có tư cách tham dự, chia chỗ tốt.
Cho nên việc bẩn việc cực, tự nhiên phải do hắn đến làm.
Huyễn Chân đi ở bên cạnh Nguyên Thiên Mạch, trên mặt có chút áy náy nói:Mặt ngoài cột máu bao phủ một tầng Bản Nguyên Chi Quang nhàn nhạt.
Nguyên Thiên Mạch nhìn phương hướng cột máu chếch đi, ngón tay chỉ về phía trước nói:
- Đi đường này.Hắn dẫn đầu đi thẳng về phía trước, nói:
- Bản Tịch, thu tế đàn lại, dọn dẹp sạch sẽ vết tích.
Nguyên Bản Tịch không có lời oán giận, ngược lại tích cực đáp ứng:- Tứ ca yên tâm, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, tu sĩ khác mơ tưởng đi theo con đường mà chúng ta mở ra.
Ở đây, hết thảy có mười bốn vị tu sĩ, ngoại trừ Nguyên Bản Tịch và Huyễn Chân, thì đều là Vô Thượng cảnh.
Đó cũng không phải toàn bộ cao thủ của Tử Thần Điện, chỉ là dòng chính đi theo Nguyên Thiên Mạch.- Vạn nhất đệ tử cảm ứng sai thì sao?
Huyễn Chân có chút lo lắng.
Sở dĩ bọn hắn đến nơi đây, là bởi vì Huyễn Chân cảm ứng được, ngoại trừ hạch tâm của Bản Nguyên Thần Điện, nơi đây cũng có khí tức bản nguyên mãnh liệt.- Sư tôn, đều do tu vi của đệ tử quá thấp, nếu tu vi của đệ tử có thể đạt tới Đại Thánh cảnh, căn bản không cần dựng tế đàn, chỉ bằng thánh hồn là có thể cảm ứng được Bản Nguyên Áo Nghĩa.
Nguyên Thiên Mạch vỗ vai của hắn, ôn nhuận cười nói:
- Ngươi đã làm rất tốt, nếu không phải ngươi cảm ứng, chỉ sợ giờ phút này chúng ta đều đến hạch tâm của Bản Nguyên Thần Điện, cùng các đại thế lực đánh long trời lở đất, có thể cướp đoạt được bao nhiêu Bản Nguyên Áo Nghĩa thật khó mà nói, nhưng khẳng định sẽ có rất nhiều tu sĩ vẫn lạc, nào giống hiện tại, có thể một mình đi lấy một phần áo nghĩa.
Khí tức bản nguyên cường đại mà tinh thuần như thế, nhất định là Bản Nguyên Áo Nghĩa tạo thành.
Lúc đầu Huyễn Chân không dám xác định, thế nhưng sư tôn tại giống như nắm giữ một chút tin tức, chắc chắn nơi đây nhất định có rất nhiều Bản Nguyên Áo Nghĩa. Bởi vậy bọn hắn cải biến LO tuyến tới đây.
Nguyên Thiên Mạch thong dong cười nói:
- Cho dù sai, cũng tà vì sư phán đoán sai tầm, sẽ một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm. Ngươi to (tăng cái gì? Huyễn Chân nghe nói như thế, trong lòng buông lỏng bật cười.
Những Đại Thánh Vô Thượng cảnh đi theo Nguyên Thiên Mạch kia cũng cười theo.
Sở dĩ bọn hắn đi theo Nguyên Thiên Mạch, không chỉ bởi vì Nguyên Thiên Mạch là Thần Trữ Quyển Giáp đẳng thứ nhất, tiền đồ rộng lớn, còn bởi vì Nguyên Thiên Mạch có nhân cách mị lực cường đại, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện làm việc cho hắn.
Nguyên Thiên Mạch chính tà một người hoàn mỹ không một tì vết như vậy, tìm không ra bất tuận khuyết điểm gì. Đám người Trương Nhược Trần xa xa đi theo phía sau bọn hắn, trải qua tối rẽ này đến tối rẽ khác. Huyết Đồ tò mò hỏi: - Các ngươi nói những lối rẽ này, lại thông tới nơi nào?
Dạ Du đại sư nói:
- Thường thường địa phương có giấu chí bảo, đều sẽ thiết kế rất nhiều sinh lộ và tử lộ. Nếu không cẩn thận chọn sai, đi lên tử lộ, chỉ sợ dù là Thần Linh cũng sẽ vẫn lạc.
Huyết Đồ nói:
- Không đến mức đó chú! Bản Nguyên Thần Điện đã chìm vào đáy biến bao nhiêu năm, coi như những tử tộ kia có thần trận có thể sát thần, hoặc thần văn do Thần Tôn khắc xuống, hiện tại khăng định cũng uy tực giảm nhiều, thậm chí đã không còn uy tực.
Dạ Du đại sư hơi nheo mắt, trong đồng tử tấp tóe hàn quang nói: - Nếu không ngươi đi lên tử lộ thử một chút?
- Chớ ồn ào, các ngươi nhìn phía trước.
Thất Thủ lão nhân nói.
Huyết Đồ và Dạ Du đại sư trông qua, sau đó tộ ra vẻ mừng như điên.
Chỉ thấy cuối con đường, xuất hiện một tế đàn do cự thạch đắp thành.
Tế đàn to tớn, tả hữu kéo đài mười dặm. Hướng lên, đại khái cao vạn trượng, ở trên đỉnh tế đàn, ẩn ẩn có thể thấy được một kiến trúc kỳ dị. Nhưng bởi vì nước biển ở nơi đây đen kịt, Trương Nhược Trần lấy Chân Lý Chi Nhãn, cũng khó thấy rõ kết cấu của kiến trúc kia.
Tu sĩ Tử Thần Điện đã leo lên tế đàn.
- Chúng ta mau theo, nếu không đồ tốt đều bị bọn hắn lấy hết!
Dạ Du đại su kích động nói.
Giờ phút này hắn đã quên đi hai chữ sợ hãi.
Bọn hắn đi tới dưới tế đàn cự thạch, càng cảm giác được rung động tòng người, tế đàn tựa như một bức tường chia cắt thiên địa, vĩnh hằng trường tồn, thời gian ức vạn năm cũng khó ăn mòn được nó. Mỗi một khối cự thạch, đều dài mười hai trượng, cao mười hai trượng.
Trên đá điêu khắc Phong, Vũ, Lôi, Điện, lại có các loại thú đồ và hình người đã mơ hồ. Trên đồ án, cho dù là đến hiện tại cũng còn thần văn lưu động, có thể nghĩ, tồn tại lúc trước lưu lại thần văn tu vi đáng sợ bực nào.
Mỗi một bậc của tế đàn đều cao mười hai trượng, như vách núi dựng thẳng.
Đám người Trương Nhược Trần phá vỡ thần văn trên cự thạch, tiên tiếp teo về phía trước mấy chục cấp.
Đột nhiên Trương Nhược Trân tòng có cảm giác, ngang đầu nhìn Len trên, sắc mặt hơi đổi. Chỉ thấy một đoàn quỷ vân từ bên trên nhanh chóng đè xuống.
Trong quỷ vân, xông ra một Quỷ Đế cửu kiếp cao ba mét sáu, tay cầm kiếm bản rộng, đột nhiên chém thắng xuống. - Ầm ầm.
Ẩn Nặc Trận bao phủ đám người Trương Nhược Trần như bọt khí, bị nó một kiếm phá mở.
Thất Thủ lão nhân vội vàng điều động tinh thần lực, điểm ra một chỉ, đầu ngón tay tuôn ra quang trụ hỏa diễm, đánh về phía Quỷ Đế cửu kiếp. Quỷ Đế cửu kiếp huy kiếm chặn lại, kiếm bản rộng hóa thành tấm chắn, thân hình bay ra ngoài, rơi xuống trên bình đài cự thạch.
Trương Nhược Trần nhìn vị Quỷ Đế cửu kiếp kia thì thầm:
-La quỷ bộc, xem ra chúng ta đã bị phát hiện! Quỷ bộc của Nguyên Thiên Mạch, hắn ở Băng Vương Tỉnh đã gặp qua. Quỷ tu vượt qua chín lần quỷ kiếp, chính là Vô Thượng cảnh.
Phía trên vang lên thanh âm của Nguyên Thiên Mạch:
- Ta tưởng là ai lén lén lút lút theo ở phía sau, nguyên lai là Trương Nhược Trần ngươi. Lá gan của ngươi thật không nhỏ.
Nguyên Bản Tịch cười to:
- Nếu hắn chủ động tới muốn chết, ngược lại giảm bớt không ít phiền phức của chúng ta.
Nguyên Thiên Mạch ở trung tâm, hơn mười cường giả Tử Thần Điện khác xếp thành một hàng, xuất hiện ở trên bậc thang cách đám người Trương Nhược Trần mười hai trượng.