Chương 5413: Trương Nhược Trần Ta Sớm Đã Thành Thần
Chương 5413: Trương Nhược Trần Ta Sớm Đã Thành Thần
Thần văn và đồ án quỷ di ở biên giới cửa số xoay tròn, từng viên cự thạch bổ sung, phong bế cửa số. Kiến trúc cự thạch biến thành trạng thái bịt kín, ngay cả một khe hở cũng không có.
- Bách Hoa Tiên Tử này rất đáng hận, vậy mà xúc động thần văn phong bế cửa sổ, nếu không chúng ta cũng có thể trốn vào. Dạ Du đại sư nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận không thôi.
Chưởng đao của Vu Mã Cửu Hành đánh xuống, thần quang bao phủ Huyết Linh Tiên bị cắt ra.
Mắt thấy Huyết Linh Tiên sắp bước theo gót của Nguyên Thiên Mạch.
-Xoatl
Một đạo kiếm quang nhanh như thiểm điện, từ trên đỉnh đầu Huyết Linh Tiên chém ngang ra, bổ vào ngực Vu Mã Cửu Hành.
Ngực của Vu Mã Cửu Hành hóa thành quang thuẫn. Một tiếng ầm vang, hắn bay rớt ra ngoài, rơi xuống bên bờ huyết hồ.
- Ngươi sớm nói ngươi là Thần Linh, Dạ Du ta nhất định sẽ thực tình thành ý bái ngươi làm thầy, nhận nghĩa phụ cũng được.
- Tu Di Thánh Tăng không hổ là Vị Lai Phật, không hổ là cường giả nhất đẳng, cho dù đã chết, thế mà vẫn lợi hại như vậy, lặng yên bồi dưỡng truyền nhân của mình đến Thần cảnh.
Trong lòng Dạ Du đại sư nghĩ tới đây, nhìn Trương Nhược Trần quỳ xuống vái lạy, lệ nóng doanh tròng, phảng phất như đã sớm biết Trương Nhược Trần có được chân thân, dập đầu hét lớn:
- Sư phụ, đệ tử rốt cục gặp được chân thân của ngài.Một câu nói kia, để những tu sĩ ở đây căn bản không tin Trương Nhược Trần có chân thân kia, cả đám đều nghi hoặc.
Chẳng lẽ Trương Nhược Trần thật sớm đã thành Thần?
Dạ Du đại sư hiển nhiên là đã sớm biết việc này, hơn nữa nước mắt trong mắt hắn, còn có ánh mắt chân thành tha thiết kia, thấy thế nào cũng không giống như giả vờ.
Tu sĩ Tử Thần Điện, đặc biệt là Nguyên Bản Tịch bị dọa đến hai chân run rẩy, trong lòng thầm hô một tiếng.Hai mắt Vu Mã Cửu Hành phun trào thần quang, nhìn chằm chằm nam tử giống Trương Nhược Trần như đúc trước mắt, ngoại trừ động tác ngữ khí có chút quái dị, thì nhìn không ra bất luận sơ hở gì.
- Ngươi là Trương Nhược Trần?
Hắn hỏi.
Nam tử trẻ tuổi giống Trương Nhược Trần như đúc, ngữ khí ngạo nghễ nói:- Tu Di Thánh Tăng ngươi biết chứ? Thủ đoạn của lão nhân gia, há lại ngươi dạng này tân thần có thể lý giải? Thời Gian Chi Đạo biến hóa khó lường, một sát na có khả năng chính là 100 năm, 100 năm cũng có thể là một sát na.
Vu Mã Cửu Hành hiểu rõ Trương Nhược Trần không sâu, nghe đối phương nói, lộ ra vẻ bán tín bán nghi.
Dạ Du đại sư chấn kinh, nhịn không được ngọa tào một tiếng, sau đó lâm vào trong sợ hãi thật sâu.
- Nguyên lai chân thân của Trương Nhược Trần là một Thần Linh, khó trách không sợ hãi bản đại sư, nếu dọc theo con đường này, ta thật sinh ra ý đồ xấu, chẳng phải đã sớm biến thành một viên thánh nguyên?Nam tử trẻ tuổi nói:
- Vu Mã Cửu Hành ngươi có thể lặng yên đột phá Thần cảnh, vì sao Trương Nhược Trần ta không thể giấu kín tu vi? Nói thật cho ngươi biết, ta chính là truyền nhân của Tu Di Thánh Tăng, từng ở trong dòng sông thời gian tu luyện, trước khi tiến vào Địa Ngục giới đã đạt đến Thần cảnh.
- Các ngươi nhìn thấy Trương Nhược Trần kia, bất quá chỉ là phân thân của ta. Ta phái phân thân tiến vào Địa Ngục giới, chỉ là vì cứu nhi tử và nữ nhi. Chỉ thế thôi! Ha ha!
Nam tử trẻ tuổi một tay chống nạnh, lấy tư thái tự cho là rất bá khí, ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó lại nói:- Không thể giả được.
Vu Mã Cửu Hành lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không có khả năng này, Trương Nhược Trần không có khả năng có tu vi Thần cảnh. Các hạ đến cùng là thần thánh phương nào?
Trong lòng Vu Mã Cửu Hành cảnh giác, thuật biến hóa của đối phương, ngay cả mình cũng nhìn không thấu, nói rõ tuyệt đối là một cường giả Thần cảnh khó lường.Biến cố đột nhiên xuất hiện, để ánh mắt của Vu Mã Cửu Hành kinh nghi bất định. Tu sĩ Thánh cảnh ở trên tế đàn nghi hoặc không thôi, Vu Mã Cửu Hành đột phá Thần cảnh, làm sao lại bị người một kiếm đánh lui?
Không gian bên cạnh Huyết Linh Tiên rung động nhè nhẹ.
Một thân ảnh trẻ tuổi tuấn lãng từ trong không gian đi ra, trong tay nắm một thanh trường kiếm, thân kiếm khoác lên trên vai, ngẩng cằm, lấy ánh mắt miệt thị nhìn Vu Mã Cửu Hành, khiêu khích nói:
- Trương Nhược Trần ta đến chiến ngươi.
- Hôm nay mạng ta xong rồi.
Đối địch với một Thần Linh, nơi nào còn có đường sống?
Ở đây chỉ có Hải Đường bà bà đoán được thân phận chân thật của “Trương Nhược Trần” này, khẳng định tà Trì Dao Nữ Hoàng không thể nghi ngờ. Chỉ bất quá Trâm Uyên Cổ Kiếm của Trương Nhược Trần, tàm sao tại xuất hiện ở trong tay nàng?
Lấy thủ đoạn của Thần Linh, muốn từ trong tay một tu sĩ Thánh cảnh, tặng yên tấy đi chiến binh, hắn không phải việc khó. Cô Xạ Tĩnh nhìn Trương Nhược Trần, ánh mắt rơi xuống chiến kiếm trong tay hắn, phát hiện đích thật là Trầm Uyên Cổ Kiếm của Trương Nhược Trần. Cho dù là nàng cũng tin mấy phần.
Cô Xạ Tĩnh đè xuống thương thế, từ dưới đất đứng lên, phóng tới bên cạnh Trương Nhược Trần, nhào vào trong ngực hắn, thanh âm ôn nhuận, điềm đạm đáng yêu nói:
- Nhược Trần, cứu ta.
- Đi ra, cách ta xa một chút.
Trương Nhược Trần rất vô tình thô bạo, không chút thương hương tiếc ngọc, một tay vỗ Cô Xạ Tĩnh bay ra ngoài, ngón tay chỉ qua, nổi giận nói: - Thấp hèn! Cho rằng Trương Nhược Trần ta sẽ bị sắc đẹp mê hoặc? Hôm nay Trương Nhược Trần ta nói rõ, bất kỳ nữ tử nào ở trong mắt ta, đều như hồng phấn khô (âu, phất tay có thể giết. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt lệ kia của Cô Xạ Tĩnh bị đánh đỏ bừng, trong miệng chảy máu tươi, lấy ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
Sau đó nàng hóa thành một đạo lưu quang, lao xuống tế đàn cự thạch, nổi giận rời khỏi nơi đây.
Trương Nhược Trần lạnh lùng nói:
- Về sau cách ta xa một chút, nếu không gặp ngươi một lần đánh một lần. Trở về nói cho vị La Sát công chúa kia, đừng có si tâm vọng tưởng, Trương Nhược Trần ta tuyệt đối sẽ không cưới nàng, để nàng bỏ ý nghĩ kia đi, ta là nam nhân mà nàng mãi mãi cũng không có được.
...