Chương 5446: Thần Linh Bộ
Chương 5446: Thần Linh Bộ
- Giữa vũ trụ, tốc độ nhanh nhất tà cái gì? Vẫn Thần Đảo Chủ hỏi. Trương Nhược Trần nói: - Tự nhiên là tốc độ ánh sáng.
Vẫn Thần Đảo Chủ trầm ngâm nửa ngày, từ chối cho ý kiến, nói:
- Tức là như vậy, Lưu Quang Công Đức Khải Giáp kia của ngươi, bạo phát ra tốc độ, không sai biệt lắm bằng 1% tốc độ ánh sáng, đã là tốc độ đỉnh tiêm dưới Thần cảnh, sao có thể tính chậm?
Trương Nhược Trần nghi hoặc không hiểu, nói:
- Chăng (ẽ tốc độ ánh sáng không phải tốc độ nhanh nhất?
- Ở trên phương diện của ngươi bây giò mà nói, tốc độ ánh sáng xem như tốc độ nhanh nhất, nhưng không phải tốc độ đào mệnh nhanh nhất. Tốc độ đào mệnh nhanh nhất tà không gian! Trương Nhược Trần lâm vào trầm tư.
- Trong không gian, tựa hồ xuất hiện một dòng sông, lại như sơn lĩnh, cao thấp chập trùng, giống như đang lưu động, lại như hằng cổ bất động. Đây là cái gì?
- Đây là không gian mạch lạc!
Vẫn Thần Đảo Chủ thu tay lại, nói:Vẫn Thần Đảo Chủ hỏi:
- Ngươi thấy được cái gì?
Trong mắt Trương Nhược Trần lưu động ánh sáng chân lý, nói:Vẫn Thần Đảo Chủ nói:
- Ngươi là Không Gian Chưởng Khống Giả, lại bảo thái sư phụ truyền cho ngươi tuyệt học bảo mệnh, thật sự là không nên nha!
- Tuy ta là Không Gian Chưởng Khống Giả, nhưng chỉ có một bản Thời Không Bí Điển để tu luyện, hơn nữa còn là tự mình suy nghĩ, lý giải Không Gian Chi Đạo còn dừng ở cấp độ rất thô thiển.- Ngươi có Chân Lý Áo Nghĩa, đích thật là có thể để ngươi ở trên con đường tu luyện trở nên nhẹ nhõm hơn. Thế nhưng ngươi là Không Gian Chưởng Khống Giả, vì sao không sử dụng Không Gian Áo Nghĩa đi cảm ứng? Không vận dụng lực lượng không gian của ngươi, tạo nghệ không gian của ngươi sao có thể tiến bộ?
Trương Nhược Trần hơi có vẻ xấu hổ nói:
- Thái sư phụ lại ra tay một lần đi!Xoạt!
Vẫn Thần Đảo Chủ duỗi ra một ngón tay, nhấn hư không một cái.
Không gian xung quanh rung động rất nhỏ.Vẫn Thần Đảo Chủ thu tay vào trong tay áo, lắc đầu nói:
- Nếu là tu sĩ khác, thái sư phụ có thể cho hắn ba cơ hội, mười cơ hội, thậm chí nhiều hơn, nhưng đối với ngươi, chỉ cho một cơ hội. Ngươi có thiên phú và ngộ tính, lại không biết vận dụng, phải ép ngươi một chút. Tiếp đó, chính ngươi cảm ứng không gian mạch lạc đi.
Tựa hồ... không theo đạo lý nào.Ở trước mặt một vị Thái Thượng, Trương Nhược Trần thật không dám nói tạo nghệ không gian khó lường cỡ nào.
Vẫn Thần Đảo Chủ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Không gian huyền diệu, biến hóa khó lường, dựa vào tự mình tìm tòi, đúng là quá khó khăn. Ngươi nhìn kỹ!
Trương Nhược Trần nhắm hai mắt lại, đình chỉ vận dụng lực lượng chân lý, ngược lại điều động Không Gian Áo Nghĩa, cẩn thận cảm thụ biến hóa vi diệu trong không gian.
Thanh âm của Vẫn Thần Đảo Chủ vang tên:
- Không gian cũng không phải một tờ giấy trắng bằng phẳng, cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi. Nó có vô số mạch fạc, vô số nhăn nheo, cũng sẽ xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo, đổ sụp, đứt gãy, hư hóa.
- Có địa phương, không gian không thể phá vỡ. Có địa phương, tà bị tu sĩ Đại Thánh tuỳ tiện xé rách. - Ngươi là Không Gian Chưởng Khống Giả, không chỉ phải hiểu được xé rách không gian, hoặc nhảy vọt ở trong không gian, còn phải biết được, vì sao ngươi có thể tuỳ tiện xé rách không gian, vì sao ngươi có thể nhảy vọt ở trong không gian.
- Hơn nữa, ngươi còn phải biết được làm sao bảo hộ không gian và khống chế không gian, để không gian trở nên càng thêm ổn định, đạt tới trình độ Thần Linh cũng không thể xé rách. Để không gian hoàn toàn bị ngươi điều khiển, ai cũng không cách nào nó định trụ.
...
Vẫn Thần Đảo Chủ giảng rất nhiều huyền diệu về Không Gian Chi Đạo, trong đó có chút, thậm chí phá vỡ nhận biết của Trương Nhược Trần về không gian.
Trương Nhược Trần tiến vào trạng thái dốc tòng ngộ đạo, khi thì phóng ra Lĩnh Vực Không Gian và Không Gian Chân Vực, đi kích thích không gian xung quanh, tìm kiếm vết tích mạch tạc.
Không biết qua bao ftâu, trong cơ thể Trương Nhược Trần, giống như xuất hiện một đôi mắt, ở trong nháy mắt Không Gian Chân Vực thả ra, không gian chấn động một sát na kia, ẩn ẩn trông thấy không gian mạch tac tồn tại. Hắn bổ nhào về phía trước, thân thể hơi mất trọng lượng một chút, khi mở mắt ra, phát hiện mình xuất hiện ở ngoài mấy trăm dặm.
- Đây là... Không Gian Na Di?
Nơi xa truyền đến tiếng cười của Vẫn Thần Đảo Chủ:
- Không Gian Na Di vốn là đả thông không gian mạch lạc, xuyên qua không gian bình chướng mới làm được.
Không thể không nói, ngộ tính và thiên tư của Trương Nhược Trần đích thật là để Vẫn Thần Đảo Chủ trở nên vui vẻ hơn không ít.
Vẫn Thần Đảo Chủ nói:
- Theo lý thuyết, chỉ có Thần Linh sử dụng thần hồn, mới có thể cảm ứng được không gian mạch lạc. Ngươi có thể ở Đại Thánh cảnh, sử dụng Không Gian Áo Nghĩa làm được bước này, coi như thông minh hơn người!
Nếu như Tiểu Hắc ở đây, khẳng định sẽ cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì nó tự nhận là kỳ tài cái thế, nhưng lúc ở Vẫn Thần Đảo tu luyện, lại chưa bao giờ được đảo chủ tán dương. Nó vẫn cảm thấy, là bởi vì tầm mắt của đảo chủ quá cao, cho dù tu sĩ lại ưu tú, cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn.