Chương 547: Cuộc Chiến Chịu Chết
Chương 547: Cuộc Chiến Chịu Chết
- Tuân mệnh!
Nghe mệnh (tệnh của Trương Thiên Khuê, hai cao thủ Hắc Thị cười âm trầm, giơ chiến đao, muốn chém về phía Thường Thích Thích.
- Chờ một chút... Tư Hành Không cắn chặt răng nói:
- Trương Thiên Khuê, ta đáp ứng ngươi... Ta đáp ứng ngươi... Còn không được sao?
- Ha ha!
Trương Thiên Khuê cười tón:
- Quả nhiên có tình có nghĩa, để cho ta không bội phục cũng không được. Đã như vầy, vậy thì quỳ xuống dập đầu đi!
Trương Thiên Khuê buông tỏng chân, đứng ở một bên, trong nội tâm không khỏi có chút mong đợi. Mấy tháng trước, Tư Hành Không vẫn là Đại sư huynh của Vũ Thị Học Cung, ngay cả hắn cũng thua ở trong tay Tư Hành Không.
Nụ cười trên mặt Trương Thiên Khuê càng sáng lạn.
Đúng lúc này, hai thanh Băng Kiếm do nước ngưng tụ thành, từ trong nước bay lên, không ngừng xoay tròn, xông lên Hồng Chu Cự Hạm.
Phốc phốc!Hai thanh Băng Kiếm dài ba xích, đâm thủng hai cường giả Hắc Thị đang bắt lấy Thường Thích Thích, xuyên thấu qua ngực, lộ ra mũi kiếm do hàn băng ngưng tụ thành.
Trên mũi kiếm còn dính máu tươi, trở nên ửng đỏ, như là huyết ngọc.
- A...Sinh mệnh lực dần dần xói mòn, hai mắt tối đen, cơ hồ đồng thời ngã trên mặt đất.
Miệng vết thương trước ngực không có chảy ra máu tươi.
Bởi vì máu tươi đã bị hàn băng phong bế.- Thiếu chủ, cứu... ta...
Hai võ giả Hắc Thị nhìn Băng Kiếm đâm thủng ngực mình, cả người lạnh buốt, trong nội tâm cực kỳ sợ hãi.
Bành bành!Mới mấy tháng, Tư Hành Không lại như một con chó nằm rạp ở trên mặt đất, bị hắn khống chế sinh tử.
Loại cảm giác đến từ thực lực và quyền lợi này, thật sự quá mỹ diệu!
Tư Hành Không kéo lấy thân thể trọng thương, từ trên mặt đất bò lên, nhìn Trương Thiên Khuê đứng ở trước mặt.Giữa tôn nghiêm của mình và tánh mạng của sư đệ, hắn nhất định phải lựa chọn một thứ.
Đây là lựa chọn còn khó hơn tử vong, nếu có quyền chọn, hắn tình nguyện chọn mình chết, như vậy thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tư Hành Không nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, hai chân có chút uốn lượn, muốn quỳ xuống.Làm võ giả, hắn có thể lựa chọn thà gãy không cong.
Nhưng làm bằng hữu, làm sư huynh, hắn lại không thể không nhìn sư đệ sinh tử.
Trong lòng có ngông nghênh, có tôn nghiêm, nhưng cũng có tình nghĩa.
Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm cho tất cả võ giả trên Hồng Chu Cự Hạm đều có chút thất kinh, ánh mắt bọn hắn nhao nhao nhìn lại.
Bên ngoài trăm trượng, trên mặt nước màu đen, một võ giả mặc áo giáp màu do thẫm, cầm một thanh đoạn kiếm, đạp nước mà đến, từng bước một đi về phía Hồng Chu Cự Hạm.
Hắn mỗi đi ra một bước, dùng bàn chân tàm trung tâm, phạm vi mấy trượng đều đông tại thành băng.
Vừa rồi chính tà hắn, sử dụng Băng Kiếm, giết chết hai võ giả Hắc Thị. - Trương Nhược Trần!
Tuy toàn thân Trương Nhược Trần bị áo giáp bao trùm, nhưng vẫn bị Kim Xuyên nhận ra được.
Năm ngón tay Kim Xuyên siết chặt, đã phẫn nộ, lại hưng phấn.
Phẫn nộ chính fà, Trương Nhược Trần giết chết nữ nhi của hắn, Kim Diệp Vân.
Đương nhiên, trên thực tế Kim Diệp Vân tà chết ở dưới kiếm của A Nhạc, chỉ tà Kim Xuyên không biết mà thôi, cho nên cừu hận này tính toán ở trên người Trương Nhược Trần.
Hưng phấn ta Trương Nhược Trần rốt cục hiện thân. Nếu Trương Nhược Trần trốn, vạn dặm thuỷ vực, muốn tìm ra hắn thực không phải chuyện dễ dàng gì.
Ở đây, ngoại trừ Kim Xuyên, người hưng phấn nhất chính là Trương Thiên Khuê.
Vốn hắn chỉ muốn nhục nhã Tư Hành Không, vãn hồi thể diện, lại không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, dẫn Trương Nhược Trần đi ra.
Thật tốt quái
- Trương Nhược Trần a Trương Nhược Trần! Thiên Đường có tối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi tại xông tới. Hôm nay, nếu ngươi còn có thể đào tau Trương Thiên Khuê ta sẽ viết ngược tên.
Trương Thiên Khuê mừng rỡ như điên, huyết dịch sôi trào. Chỉ cần giết chết Trương Nhược Trần, quang hoàn đã từng thuộc về hắn, sẽ lần nữa trở lại trên người hắn. Trương Nhược Trần cướp đi đồ đạc của hắn, hắn nhất định phải cả vốn lẫn lời đoạt lại toàn bộ.
Kỳ thật Trương Nhược Trần cũng không muốn lựa chọn tử lộ này.
Nếu hắn giấu ở trong nước, không để ý Thường Thích Thích và Tư Hành Không sinh tử, tự nhiên sẽ không bị võ giả Hắc Thị phát hiện.
Nhưng hắn lại không qua được lương tâm của mình.
Giống như Tư Hành Không ở thời điểm lựa chọn tôn nghiêm và sinh tử của sư đệ, Trương Nhược Trần làm sao có lựa chọn khác?
Lựa chọn tham sống sợ chết, yên lặng nhìn sư huynh đệ của mình chịu nhục. Không bằng giết ra ngoài, chiến một hồi, dù vứt bỏ tánh mạng, ít nhất cũng phải sống đường đường chính chính, oanh oanh liệt liệt.
Ngay cả Đế Nhất ngồi ở trong khoang thuyền, cũng có chút ghé mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng mỉm cười.