Chương 5526: Địa Ngục Giới Tuyên Chiến
Chương 5526: Địa Ngục Giới Tuyên Chiến
Thiên Long giới, chính tà đại thế giới vạn cổ bất diệt, thực tực cường đại, ở Nam Phương vũ trụ xếp hạng thứ hai, gần với Chúa Te đại thế giới Yêu Thần giới.
Chiếc cổ hạm Thứ Thần cấp này tên Xích Hỏa Long Chu, do một vị Luyện Khí Thiên Sư của Long tộc tuyện chế ra, nếu thôi động đến trạng thái mạnh nhất, bạo phát ra chiến tực, thậm chí có thể chống đỡ Ngụy Thần công kích.
Trên cổ hạm, có từng đạo tực tượng Đại Thánh ba động, thể hiện ra thực tực mạnh mẽ của Thiên Long SIỚI. Một thanh âm từ trong cổ điện truyền ra:
- Nếu Thư tiên sinh là Đại Thánh của Côn Lôn giới, hẳn phải biết Kiếm Hoàng và Thạch Hoàng gần đây thanh danh vang dội chứ?
Tiếng bước chân vang lên.
Một nhóm tu sĩ từ trong cổ điện đi ra.
Có nam có nữ, từng người tu vi mạnh mẽ, khí chất bất phàm, hoặc huyết khí cường đại, hoặc dung mạo điễm tệ, đều tà cường giả Đại Thánh. Vừa rồi tu sĩ tra hỏi tên Thư Dung, tà nhân vật trụ cột ở thế tục của Thư SIỚI. Hắn chừng 20 tuổi, cực kỳ tuổi trẻ, hào hoa phong nhã, mặt trắng không râu.
Trường hà này là chân thật!
Bởi vì Trương Nhược Trần đã bị Thư Dung lôi kéo vào trong Đạo Vực.
Giữa gang tấc, diễn hóa ra thế giới Đạo Vực mấy ngàn dặm, tu vi như thế, không phải Đại Thánh bình thường có thể làm được.Trương Nhược Trần đứng tại chỗ bất động, lấy Vô Cực Thánh Ý chuyển hóa thành Hạo Nhiên Chính Khí, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một liệt nhật cháy hừng hực.
- Ầm ầm.
Trường hà vọt tới, va chạm với liệt nhật.Thư Dung nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần biết đối phương đang thử thăm dò, bởi vì Kiếm Hoàng và Thạch Hoàng đến từ di tích Chân Long đảo Long Thần Điện. Tu sĩ khác có lẽ không biết lai lịch của bọn hắn, thế nhưng đối với tu sĩ đi qua di tích Long Thần Điện, lại sẽ đoán được một chút.
Giờ phút này, Linh Lung Tiên Tử trên Cửu Tiên Mỹ Nhân Đồ đang đứng ở cách Thư Dung không xa, mái tóc dài màu vàng óng, đầu mọc một đôi sừng rồng nho nhỏ, người khoác tử sam, dáng người cao gầy mà lồi lõm đứng ở trong thánh vụ mênh mông.Trong khoảnh khắc, Hạo Nhiên Chính Khí tán đi, trường hà vỡ nát, Thư Dung lùi lại ba bước, sắc mặt tái nhợt, nho bào trên người hắn bị ngọn lửa đốt thủng vài chỗ.
Tu sĩ ở đây không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi.
Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ đến, một tu sĩ Nho Đạo không có danh tiếng gì, lại cường đại đến tình trạng như thế, đứng tại chỗ bất động, cũng có thể chấn thương đệ nhất cường giả Thư Dung của Thư giới.Trương Nhược Trần đương nhiên sẽ không bị trận thế trước mắt dọa sợ, thản nhiên nói:
- Kiếm Hoàng và Thạch Hoàng đều là cường giả đỉnh cao của Côn Lôn giới, tại hạ tự nhiên biết được.
- Bọn hắn là người ngủ say từ thời kỳ Trung Cổ sao?Không chờ Trương Nhược Trần đồng ý, Thư Dung đã đánh ra một chưởng, lòng bàn tay dâng lên Hạo Nhiên Chính Khí.
Hạo Nhiên Chính Khí hóa thành sông dài, vang lên âm thanh sóng cả điếc tai, trong khoảnh khắc đã tới trước người Trương Nhược Trần.
Ở trong mắt Trương Nhược Trần, Hạo Nhiên Chính Khí ngưng hóa thành giang hà, dài đến ngàn dặm, như một Thần Long màu trắng uốn lượn xoay quanh, như có thể khí thôn sơn hà.Trương Nhược Trần nói:
- Đây là đại bí của Côn Lôn giới, không có khả năng đối ngoại tuyên truyền.
- Hạo Nhiên Chính Khí của Thư huynh cực kỳ hùng hậu tinh thuần, có thể luận bàn một chút hay không?
Trương Nhược Trần hừ lạnh, liếc nhìn mọi người ở đây nói:
- Đây chính La đạo đãi khách của Thiên Long giới? Cáo từ!
- Thư huynh, chậm đã. Thư Dung vội vàng đuổi theo, khom người cúi đầu nói: - Xin Thư huynh thứ lỗi, vừa rồi sở dĩ Thư mỗ xuất thủ, là muốn thăm dò Thư huynh có phải tu sĩ của Nho giới hay không. Nếu có chỗ mạo phạm, Thư mỗ nguyện tự phạt một chưởng.
Lời còn chưa dứt, Thư Dung đã là một chưởng, hướng ngực nhấn tới.
Trương Nhược Trần nhìn ra được, một chưởng này của Thư Dung không giả, rắn rắn chắc chắc, là thật có ý xin lỗi.
Trong tòng của hắn không khỏi có chút tiếc nuối, tu sĩ trong Nho Đạo, vì sao có nhiều người không hiểu biến báo như vậy, cần gì phải tự mình đánh mình một chưởng, muốn xin tỗi, trực tiếp đưa một rương thần thạch chăng phải tốt tắm sao? Trong miệng Trương Nhược Trần phun ra một ngụm Hạo Nhiên Chính Khí, tại không còn nóng rực, ngược tại âm nhu tiên miên, hóa giải chưởng tực của Thư Dung, thân thể như không có trọng tượng bay ra hơn mười bước.
- Được rồi! Nếu ngươi thật tự phạt một chưởng, đánh mình trọng thương, sau này truyền ra ngoài, nói không chừng thế nhân sẽ cảm thấy tà ta hùng hổ đọa người, tòng dạ hẹp hòi. Muốn nhận tỗi, không bằng tự phạt một vò đi? Trương Nhược Trần nói.
Một thanh âm nữ tử êm tai nói:
- Chủ ý này rất hay, hôm nay tiểu nữ vừa vặn chuẩn bị Ngọc Phong Minh tốt nhất, một mực khuyên hắn, hắn lại không uống rượu. Có lời này của Thư tiên sinh, hắn là không uống không được rồi.
Trương Nhược Trần nhìn tại, trông thấy trong cổ điện đi ra một thân ảnh nữ giả nam trang.
Mặc dù nàng mặc nam trang, nhưng môi đỏ như son, song mi thon dài, hai mắt sóng gợn tưu chuyển, đã tuấn tú tại thanh mỹ, đã tuyệt sắc hồng nhan, tại có anh tư chỉ nam nhi mới có. Chính tà Thiên Tỉnh Thiên Nữ thích uống rượu kia, Ngư Thần Tĩnh. Ngàn năm không thấy, tu vi của Ngư Thần Tĩnh đã hơn xa lúc trước, tuy là thân nữ nhi, lại có mị lực lãnh tụ mà nam tử cũng không thể với tới, hai mắt cười mỉm, thế nhưng ánh mắt lại thâm thúy, quan sát Trương Nhược Trần tỉ mỉ.
Trương Nhược Trần đã sớm biết Ngư Thần Tĩnh ở chỗ này, cũng biết Thư Dung là nghe nàng truyền âm “có thể là tu sĩ Nho giới ngụy trang”, mới sẽ xuất thủ thăm dò hắn.
Trương Nhược Trần nói:
- Xin hỏi Thư huynh, vì sao khẳng định ta không phải tu sĩ Nho giới?