Chương 5572: Dụ Sát Chi Cục
Chương 5572: Dụ Sát Chi Cục
Trương Nhược Trần căn bản không nhìn ánh mắt của nàng, ngóng nhìn chiến trường, tấy thanh âm già nua, khiêm tốn nói:
- Lão phu không tính tà cao nhân gì, chỉ tà thời gian tu tuyện đủ Lau mà thôi.
Mi thuật đỉnh tiêm, cơ hồ đều dùng con mắt thi triển, từ đó toạn thần trí, câu hồn phách, mê dục Vong. Tinh thần lực của Cửu Vĩ Tâm Hồ cực cao, chí ít là cấp 69 đỉnh phong, thậm chí có khả năng là cấp 69.5, mặc dù Trương Nhược Trần không sợ nàng, nhưng cũng không muốn trêu chọc cường giả khó chơi như vậy.
- Xoạt!
Một đạo huyết quang chói lọi hiện lên ở trong Quy Hải Các.
Là kiếm quang.
Thương Tử Hành tay cầm Xích Tử Kiếm, một kiếm phá vỡ Đạo Vực của Hư Thịnh, chém hắn bay ra ngoài. Hư Thịnh tấy Tử Kim Chùy ngăn trở kiếm quang, tại có Trương Nhược Trần thi triển tỉnh thần tực, trợ giúp hắn hóa giải dư tực, mới đứng vững bước chân ở trên hành tang.
Cánh tay phải của hắn máu tươi chảy ròng. Thương Tử Hành cực kỳ phong độ, không có truy sát lên, ôn tồn lễ độ nói:
Hư Thịnh cắn răng, cuối cùng nhịn xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
- Không nghĩ tới Thương Tử Hành ngươi tuổi còn trẻ, tu vi lại đạt tới hoàn cảnh đáng sợ như vậy, tính ngươi lợi hại, nhưng Thải Lân chết, bản tọa quyết sẽ tra rõ đến cùng.Cửu Vĩ Tâm Hồ đi ở phía sau, cười tủm tỉm nói:
- Không nghĩ tới Hư Thịnh lại là người lỗ mãng xúc động như vậy, Tử Hành buông tha hắn quá dễ dàng, có thể nói lòng dạ rộng lớn, để nô gia rất bội phục.- Hoàng thúc đau mất ái tử, làm ra sự tình quá kích, Tử Hành có thể lý giải. Nhưng Tử Hành vẫn phải giải thích một câu, Công Đức Thần Điện nhất quán công bằng công chính, tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình tổn hại đến minh hữu của Thiên Đình.
Hư Thịnh còn muốn ra tay, lại bị Trương Nhược Trần ngăn cản.Trương Nhược Trần khuyên nhủ:
- Thương công tử nói rất có lý, hoàng thúc, ngươi trước bình phục cảm xúc đã, tuyệt đối không nên bị lời đồn mê hoặc.Hư Thịnh thu hồi Tử Kim Chùy, tức giận trở về sương phòng chữ Càn.
Trương Nhược Trần cười cười, ôm quyền thi lễ với Thương Tử Hành, Cửu Vĩ Tâm Hồ, Thái Cổ Đồng Sư, cùng Yến Thần Phi, Yến Tiểu Lý đi vào.Theo đám người Trương Nhược Trần tiến vào sương phòng, ý cười trong mắt của Thương Tử Hành biến mất.
Khi hắn cất bước đi vào sương phòng chữ Ly, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sương lạnh.
Thương Tử Hành lắc đầu nói:
- Hu Thịnh không phải người xúc động, hắn xuất thủ, tà vì thăm đò tư vi của ta mà thôi.
Cửu Vĩ Tâm Hồ thu hồi đáng tươi cười, nói:
- Tại sao Tử Hành tại cho rằng như thế? - Người lỗ mãng xúc động, ở thời điểm chiến đấu tất nhiên sẽ sơ hở vô số, thế nhưng Hư Thịnh xuất thủ, một chiêu ác hơn một chiêu, không có bất kỳ sơ hở gì.
Thương Tử Hành nói.
Đôi mắt của Cửu Vĩ Tâm Hồ lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Cái này có ý tứ! Ching te Cự Lộc Thần Triều cũng tham dự vào trong tranh đấu tối nay? Chuyện này có chỗ tốt gì với bọn hắn?
Trong đầu Thương Tử Hành hiện ra một thân ảnh già nua, hỏi:
- Các ngươi có chú ý tới (ão giả tóc trắng của Cự Lộc Thần Triều kia không? Trước kia có gặp qua hắn hay không? Thái Cổ Đồng Sư lắc đầu.
Cửu Vĩ Tâm Hồ nói:
- Lão giả kia rất không đơn giản, mị thuật của ta hoàn toàn không ảnh hưởng được hắn, sợ là cường độ tinh thần lực không dưới ta. Tâm cảnh càng cao thâm mạt trắc.
- Xem ra thật tà một nhân vật không tâm thường. Thương Tử Hành tộ ra thần sắc đăm chiêu. Trong sương phòng, chỉ có Chử Kiền ngồi ở trên chế. Hắn có một đôi tai trâu, phát ra ý cười khinh thường nói:
- Khó lường, có thể có bao nhiêu khó lường?
Cửu Vĩ Tâm Hồ eo nhỏ nhắn chập chờn, hương thơm tràn ngập, đi tới, nhẹ nhàng ngồi lên đùi hắn.
Chử Kiền một tay ôm eo của nàng, một tay đặt tên chân ngọc tuyết trắng, mắt hổ nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo kia, nói: - MỊ thuật của ngươi, tựa hồ cũng không ảnh hưởng được ta. Ngươi nói tà ta tợi hại, hay tão đầu tử kia tợi hại?
Cửu Vĩ Tâm Hồ môi đỏ như tửa, đôi tay ngọc ôm cổ hắn, cười nói: - Cường giả thiên hạ lại khó lường, gặp ngươi, cũng chỉ có thể vật làm nền. Lão đầu kia, lại tu luyện một vạn năm, cũng không thể là đối thủ của ngươi.
...
Trong sương phòng chữ Càn.
Thần sắc của Hu Thịnh nghiêm nghị nói:
- Thương Tử Hành quá mạnh, nếu hắn toàn tực xuất thủ, chỉ sợ trong vòng mười chiêu có thể giết ta. Thiên Đường giới tại ra một nhân vật không tầm thường, thật sự tà hậu sinh khả uý.
Yến Thần Phi nói: - Thương Tử Hành lấy Ngũ Thải Công Đức Bia rèn đúc thân thể, có thể nói là hóa thân của công đức, có thể trực tiếp hấp thu lực lượng công đức tăng cường tu vi, tốc độ tu luyện tự nhiên không gì sánh kịp. Lực lượng nhục thân mạnh mẽ, có thể xưng Bán Thần chi thể. Nhân vật như vậy, tương lai thành tựu không thể đoán trước.
Diêm Vô Thần hỏi:
- Thế nào? Trương Nhược Trần, còn muốn động thủ nữa không?
- Đương nhiên, tâm giết Thương Tử Hành, ta chưa bao giờ dao động qua. Ánh mắt của Trương Nhược Trần rất kiên định. Yến Thần Phi, Hư Thịnh, Yến Tiểu Lý đều hít khí tạnh, cảm thấy Trương Nhược Trần quá gan to bằng trời. Thương Tử Hành mạnh đến tình trạng như thế, hắn còn đám động thủ? Huống chi có Lâu chủ Hồng Trần Tuyệt Thế Lâu và chư vị Thần Tướng tọa trấn, thân phận của Trương Nhược Trần căn bản không có khả năng bại lộ.
Dưới tình huống như vậy, nếu như còn có thể giết chết Thương Tử Hành, như vậy năng lực của hắn quá nghịch thiên rồi.
Yến Thần Phi nói:
- Quá mạo hiểm! Sau này ở trên chiến trường giết hắn, không phải tốt hơn sao?
- Người như Thương Tử Hành, tuyệt đối không thể thả hắn sống lâu một ngày, nếu không, ta sẽ bỏ ra cái giá thê thảm.
Đến nay Trương Nhược Trần còn khó quên từng cái đầu lâu được treo ở ngoài Âm Dương Điện, đó là đau nhức khắc sâu ở trong lòng của hắn.
Diêm Vô Thần nói: