Chương 5702: Hình Thiên Đại Thần
Chương 5702: Hình Thiên Đại Thần
Mộc Linh Hi giúp hắn ngàn năm, một chút chỗ tốt cũng không có.
Cái này sao được chứ? Tương tai Trương Nhược Trần sẽ cưới rất nhiều nữ tử, hơn nữa từng người có tai tịch tớn, thực tực thủ đoạn siêu quần, nếu Mộc Linh Hi không có chỗ dựa nào, chẳng phải sẽ bị người khi dễ? - Ngươi có lý do gì không giúp ta?
Cự miêu màu xanh lần nữa hỏi, lại nói:
- Dù lão lừa trọc Tu Di không chết, cũng phải kiêng kị ta ba phần. Ngươi chỉ là một hậu bối, tự xưng đại anh hùng, đại hào kiệt, vì sao làm việc lề mề như vậy? Một chút quyết đoán cũng không có!
- Ta không có tự xưng qua nha.
Trong tòng Trương Nhược Trần thầm nghĩ, đúng vậy, gặp được ngươi, đâu chi Tu Di Thánh Tăng kiêng kị ba phần, ngay cả Thái Thượng gặp ngươi, sợ rằng cũng phải đi trốn. Ai muốn giao tưu với một tên ngốc, tại có tu vi cường đại chứ?
Trương Nhược Trần nói: - Nếu Đại Thần đáp ứng giúp ta một việc, sự tình này, ta nhất định sẽ giúp.
Trương Nhược Trần vỗ vỗ mu bàn tay của Mộc Linh Hi, sau đó đi tới nói:
- Đại Thần chưa nghe vãn bối nói sự kiện kia là cái gì, đã nhục mạ vãn bối, vãn bối không phục.- Nha đầu, đừng cầu hắn! Hạng người tham lam, vô sỉ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Cự miêu màu xanh nói.Mộc Linh Hi lấy ánh mắt cầu khẩn nhìn Trương Nhược Trần, thấp giọng nói:
- Trần ca, nếu huynh thật có biện pháp giúp đỡ, thì nhất định phải giúp ngài ấy một tay. Hình Thiên Đại Thần rơi vào kết cục hiện tại, đều là vì Côn Lôn giới, là vì ức vạn sinh linh của Côn Lôn giới. Nếu không có bọn hắn trả giá, căn bản sẽ không có chúng ta hiện tại.Mặc dù ngươi là Thần Linh, nhưng hiện tại cũng chỉ là tù nhân nha!
Tại sao có thể bá đạo như vậy?- Cút! Bản tọa không cần ngươi trợ giúp.
Trương Nhược Trần chưa bao giờ thấy qua, kẻ cầu người trợ giúp có thể cường ngạnh đến tình trạng như thế.- Tham lam, vô sỉ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Nha đầu, loại nam nhân này, chớ có phó thác chung thân, cách hắn xa một chút.
Cự miêu màu xanh nghĩa chính ngôn từ, thậm chí có chút phẫn nộ quát:
- Ngươi nói xem! Nếu ngươi có thể thuyết phục bản tọa, bản tọa cho ngươi mắng lại.
Cự miêu màu xanh hùng hổ nói.
Trương Nhược Trần nói: - Ngàn năm trước, Linh Hi vì cứu ngài, dâng ra Thiên Ma Tham Lang Đồ, bái vào La Tổ Vân Sơn SIỚI. - Ngàn năm qua, Linh Hi không biết bao nhiêu lần bốc lên nguy hiểm tính mạng thu thập Mệnh Hồn Thảo, đưa đến Ma Giới Hải. Những Mệnh Hồn Thảo này, dù không thể giúp ngài thoát khốn, nhưng lại làm cho thần hồn trong cơ thể ngài lớn mạnh, vì tương lai thoát khốn sáng tạo ra điều kiện có lợi.
- Thế nhưng nàng bỏ ra là nên sao?
- Bản tọa đã đáp ứng, một khi thoát khốn, nhất định sẽ chặt Tu Thần báo thù cho ngươi.
Cự miêu màu xanh nói. Trương Nhược Trần nói: - Chỉ thế thôi? Đường đường Đại Thần, hậu nhân của Thiên Ma, tại vô sỉ như thế, thật khiến người ta khó có thể tin. Giúp ngài thoát khốn, cái này không khác gì ân cứu mạng, ngài tại thuận miệng nói giúp nàng giết người (tiền xong. - Hình Thiên Đại Thần uy phong cỡ nào, một khi thoát khốn, sao sẽ để một tu sĩ Thánh cảnh vào mắt? Giúp nàng báo thù, chỉ sợ cũng chỉ là nói cho vui mà thôi.
Cự miêu màu xanh giận dữ nói:
- Bản tọa há là người nói không giữ lời?
Cự miêu trước mắt chỉ tà một tia thần hồn của Xi Hình Thiên ngưng tụ thành, thực tực không quá cường đại, Trương Nhược Trần căn bản không sợ chọc giận nó. Trương Nhược Trần tiếp tục nói:
- Ai biết chuyện về sau sẽ như thế nào? Chí ít trước mắt mà nói, ngài không có cho Linh Hi chỗ tốt gì. Ngài có nghĩ tới, nàng chỉ tà một tu sĩ Thánh cảnh, ở La Tổ Vân Sơn giới âm thầm giúp ngài, tà chuyện nguy hiểm như thế nào không? Vạn nhất bại tộ, thần hình câu diệt cũng La nhẹ. Thời điểm nói ra lời cuối cùng, trong giọng nói của Trương Nhược Trần thật có chút tức giận.
Từ trước đến nay, Trương Nhược Trần không hy vọng bất kỳ tu sĩ nào bên người tham gia vào sự tình ở Địa Ngục giới.
Quá nguy hiểm!
Ánh mắt của cu miêu màu xanh không còn hung (tệ, trở nên nhu hòa hơn mấy phần, hơi nghỉ hoặc nói:
- Chăng (ẽ ta sai rồi?
- Ngài không sai! Nếu ta rơi vào kết cục giống như ngài, đột nhiên gặp một hậu bối có cùng nguồn gốc, cũng sẽ nhờ nàng trợ siup. Lời của Trương Nhược Trần xoay chuyển, lại nói:
- Nhưng ta sẽ dốc hết khả năng bồi thường nàng, để báo đáp ân tình. Ân này, nặng như núi.
Cự miêu màu xanh cười nói:
- Ha ha, bản tọa hiểu rồi, sự tình ngươi muốn bản tọa tàm, chính tà bồi thường cho nha đầu Linh Hi?
- Không nghĩ tới, Đại Thần còn ta một người biết chuyện.
Trương Nhược Trần hơi kinh ngạc. Cự miêu màu xanh hừ lạnh:
- Nếu ngay cả cái này cũng nghe không hiểu, bản tọa làm sao tu luyện tới Thần cảnh. Được rồi, bản tọa hiểu lầm ngươi, coi như tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm, không phải hạng người tư lợi. Lúc trước những lời kia... Ngươi không nên để ở trong lòng, con người của ta nói chuyện luôn như vậy.
- Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?
- Ta hi vọng Đại Thần có thể nhận Linh Hi Lam nghĩa nữ.
Trương Nhược Trần nói. Cự miêu màu xanh hỏi: - Đây coi là điều kiện gì? Ta còn nghĩ ngươi muốn ta giao thần nguyên cho nàng chứ! Tốt, hiện tại bản tọa đã biết trong lòng ngươi nghĩ gì rồi!
- Yên tâm đi, nha đầu Linh Hi này, bản tọa vốn cực kỳ ưa thích, từ giờ trở đi nàng chính là nghĩa nữ của bản tọa. Chỉ cần bản tọa thoát khốn, sau này có bất kỳ tu sĩ nào dám tổn thương nàng một sợi tóc, bản tọa nhất định sẽ chặt hắn. Vô luận hắn là ai, hắn có bao nhiêu người, toàn bộ chém hết.
Chẳng biết tại sao, cổ của Trương Nhược Trần lạnh toát, trong lòng âm thầm hối hận, vì sao cảm giác giống như đào hố cho mình thế nhỉ?
Sau lưng, ánh mắt của Mộc Linh Hi lấp lóe lệ quang nhìn Trương Nhược Trần, trong lòng cực kỳ cảm động.