Chương 5917: Nhân Đạo Chí Cảnh Không Hi Vọng
Chương 5917: Nhân Đạo Chí Cảnh Không Hi Vọng
- Được rồi, nên nói cho các ngươi biết, các ngươi đều đã biết, rời đi thôi! Hắc Ám Chỉ Uyên, không phải nơi có thể mỏi mòn chờ đợi. Tuy Hoang Cổ Phế Thành tà chốn cực tạc, nhưng theo ta ngủ say, nơi này sẽ quần ma Loan vũ, nguy hiểm trùng điệp.
Cô Xạ Tĩnh nói:
- Ta cũng phải rời đi sao? - Đương nhiên.
- Thế nhưng…
Cô Xạ Tĩnh nhìn về phía 72 Ma Thần Thạch Trụ.
Nàng vừa mới bắt đầu tĩnh ngộ, thu hoạch rất ít, không có trên vạn năm, thậm chí 10 vạn năm, chỉ sợ không tĩnh ngộ được ảo điệu của tam đại Ma Nguyên.
- Cái này đơn giản! Thiên Mỗ giơ tay tên, năm ngón tay triển khai, toàn bộ không gian sụp đổ và co tại, 72 Ma Thần Thạch Trụ và toàn bộ sa mạc màu đen, trong khoảnh khắc thu vào tòng bàn tay của nàng. Tiểu Hắc dùng cánh tay đụng đụng Trương Nhược Trần, ánh mắt như đang nói.
- Tu vi khác nhau một trời một vực, có thể so sánh sao?
Ánh mắt của Tiểu Hắc kinh dị, phảng phất như nói:- Trời ạ! Chẳng lẽ Thiên Mỗ muốn đưa 72 Ma Thần Thạch Trụ cho Cô Xạ Tĩnh, đây là chí bảo của thế gian, không kém 36 bức Thiên Ma Thạch Khắc nha.
Thiên Mỗ điểm lên trán Cô Xạ Tĩnh, 72 Ma Thần Thạch Trụ và toàn bộ sa mạc chui vào trong cơ thể của nàng.Thời điểm Trương Nhược Trần khôi phục thị giác, phát hiện bốn phía đều là thần thi và cự thạch, một dòng sông thần huyết “rầm rầm” chảy xuôi, nơi nào còn có thiên môn? Nơi nào còn có Vu Điện?
Diêm Vô Thần, Tiểu Hắc, Trì Dao, Cô Xạ Tĩnh đều đứng ở cách đó không xa, bọn hắn cũng có chút hoảng hốt, không rõ đến cùng xảy ra chuyện gì?- Thấy không, đây mới thực là lực lượng không gian, căn bản không bị bất luận cái gì áp chế và ràng buộc, ở bất kỳ địa phương nào cũng có thể tùy ý thi triển.
Trương Nhược Trần cũng ném qua một ánh mắt:Ánh sáng mạnh mẽ mà chói lọi từ lòng bàn tay của Thiên Mỗ phóng ra, không gian vặn vẹo, ảnh hưởng thời gian, cải biến quang ảnh, Vu Điện ở xa xa sụp đổ, thiên môn hóa thành cát bụi...
Thiên địa tùy theo biến hóa.- Chẳng lẽ là Thiên Mỗ lấy lực lượng không gian đưa chúng ta đến một chỗ nào đó trong Hoang Cổ Phế Thành?
Tiểu Hắc suy đoán.
Trương Nhược Trần lắc đầu nói:
- Không gian không có phát sinh na di.
- Ngươi biết cái gì tà không gian sao? Thủ đoạn của Thiên Mỗ, há tà ngươi có thể hiểu được? Tiểu Hắc không chút khách khí nói. Cô Xạ Tĩnh nói:
- Là chiếu ảnh.
- Có ý gì?
Trì Dao hỏi.
Cô Xạ Tĩnh nói:
- Z2 Ma Thần Thạch Trụ mà fão tổ đánh vào trong cơ thể ta chỉ tà hư tượng, bởi vậy có thể thấy được, túc trước chúng ta nhìn thấy hết thảy, cũng chỉ tà chiếu ảnh, giống như ảo ảnh. - Thiên môn là chiếu ảnh, Vu Điện là chiếu ảnh, 72 Ma Thần Thạch Trụ, bao quát Thiên Mỗ và Ưu Đàm Bà La Hoa, cũng chỉ là chiếu ảnh.
- Chỉ bất quá, cho dù là chiếu ảnh, cũng có lực lượng cường đại.
- Nếu không chúng ta làm sao có thể nhẹ nhàng tiến vào thiên môn, nhẹ nhàng đào thoát vu lực của Vu Điện như vậy? Các ngươi cũng không có khả năng nhẹ nhàng xông qua sa mạc màu đen, đến chỗ 72 Ma Thần Thạch Trụ được.
- Ta nghĩ túc trước chúng ta trải qua hết thảy, nhìn thấy đồ vật, đúng tà tôn tại ở một chỗ nào đó trong Hoang Cổ Phế Thành. Nhưng không phải tu vi hiện tại của chúng ta có thể đến, mức độ nguy hiểm của Vu Điện và 72 Ma Thần Thạch Trụ chân chính, sợ tà gấp trăm tần, nghìn tần chiếu ảnh.
- Chân thân của Thiên Mỗ, cũng đáng sợ hơn gấp trăm tần, nghìn tần chúng ta thấy?
Tiểu Hắc rất đa nghi, có chút không tin, cảm thấy Cô Xạ Tĩnh tà được bảo vật, tại cố ý nói chỉ tấy được chiếu ảnh, mới biên ra sự tình kỳ ta như vậy. Cô Xạ Tĩnh nói:
- Chúng ta mới tu luyện bao nhiêu năm, Thiên Mỗ lại tu luyện bao nhiêu năm? Ngươi cảm thấy mình có thể lý giải được lực lượng của nàng?
- Lại nói, Thiên Mỗ chính là thủ hộ giả của Hoang Cổ Phế Thành, mà Hắc Ám Chi Uyên lại cực kỳ nguy hiểm. Ngươi cảm thấy Thiên Mỗ sẽ tuỳ tiện bại lộ vị trí của mình? Nàng có thể hạ xuống chiếu ảnh gặp chúng ta, đã rất tốt rồi!
- Đi nhanh ten, rời Hắc Ám Chỉ Uyên, rời Hoang Cổ Phế Thành.
Mọi người tên đường, tâm sự đều nặng nề. Diêm Vô Thần đi ở trước nhất, một mực suy nghĩ Lao tổ đến cùng ở địa phương nào? Rõ ràng đã rời Hắc Am Chỉ Uyên, vì sao tại không về Diêm La tộc? Tiểu Hắc và Diêm Vô Thần sánh vai mà đi, nhìn ra tâm sự của hắn, nói:
- Diêm lão tổ là nhân vật bậc nào, thiên hạ ai có thể làm gì được hắn? Lấy bản hoàng suy đoán, khẳng định là sau khi lão tổ trở lại Địa Ngục giới, phát hiện Thiên Đình và Địa Ngục giới đã toàn diện bộc phát chiến tranh, hắn một người vô lực hồi thiên. Thế là ẩn tàng đến chỗ tối, một bên tìm kiếm Cửu Đỉnh, một bên truy tra hắc thủ phía sau màn thôi động chiến tranh. Ngươi cảm thấy bản hoàng suy đoán có đạo lý hay không?
- Sẽ không đơn giản như thế, nếu đối phương dẫn lão tổ tới Hắc Ám Chi Uyên, thì tất nhiên sẽ bố trí tỉ mỉ, khẳng định có chuẩn bị ở sau, để lão tộc trưởng có đi không về.
Diêm Vô Thần nói.
Tiểu Hắc hừ nhẹ nói:
- Ngươi cái con cháu bất hiếu này, vì sao không có tòng tin với Lao tộc trưởng như thế? Lão tộc trưởng gió to sóng tớn gì chưa gặp qua, sao có thể bị người mưu hại đơn giản như vậy? - Có thể lừa hắn tiến vào Hắc Ám Chi Uyên, tất nhiên là chí thân, là người hắn tín nhiệm nhất.
Ánh mắt của Diêm Vô Thần lạnh lùng, hai tay xiết chặt.
...
Trương Nhược Trần và Trì Dao đi ở sau cùng.
- Thương thế khỏi chưa? Trương Nhược Trần hỏi. Sau khi tiến vào Địa Ngục giới, Trì Dao gặp rất nhiều cường địch, liên tục bị thương.
Nàng khe khẽ lắc đầu nói:
- Sinh mệnh lực của Thần Linh cường đại, chút thương thế ấy không đáng là gì.
Trương Nhược Trần thấy Trì Dao không có ý muốn ngả bài, thế là hững hờ hỏi:
- Thanh thần kiếm kia, ngươi từ nơi nào lấy được?